[Wenclair] I Love You In Every Universe – 27 – bhtt.net
  •  Avatar
  • 78 lượt xem
  • 1 tháng trước

[Wenclair] I Love You In Every Universe - 27

Bên trong những rậm cây của khu rừng tối, nơi ngăn cách Nevermore với xã hội bên ngoài. Âm thanh sột soạt do đổ ngã liên hồi vang lên náo động cả một bầu trời yên tĩnh, dòng người tại Nevermore thi nhau tập trung lại để đối đầu với con quái vật đáng sợ vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn – Hyde hay gã trai điên Tyler.

Họ đều có nhiệm vụ là cầm chân gã, ngăn cho gã tập hợp lại được với một con quái vật khác cũng đáng sợ không kém mà chẳng phải ai khác ngoài người sói của Enid Sinclair, một trong hai vị anh hùng từng cứu mạng họ trước sự diệt chủng mang tên Crackstone.

Thế bây giờ Enid đang ở đâu?

“thật phấn khích khi chúng ta gặp nhau trong tình cảnh này Sinclair?…hay là WereWolf nhỉ??” Wednesday nắm chặt chuôi dao, cố gắng gượng mình dậy sau pha ngã trượt dài do cô bạn thân của mình gây ra.

Mùi tanh của máu, sự ẩm thấm, ngột ngạt của hàng cây cổ thụ. Chúng khiến cho Wednesday đang trở nên càng lúc càng phát rồ theo nhiều mặt nghĩa. Có chết cô cũng không nghĩ ra cảnh cún nhà mình lại sẽ hoá sói cắn lại mình, tất nhiên Enid sẽ không làm như vậy. Nhưng Thornill thì sẽ biết cách khiến Werewolf trong Enid làm như thế.

Addams tuy máu liều và lòng tự tôn rất cao, nhưng bây giờ thì cô đã xác định được bản thân khó có thể sống sót được khi cứ phải đối đầu với nanh vuốt của con sói bảy màu điên loạn này. Cứ liều mạng nữa thì cô sẽ chết ngay lập tức chứ không có cửa khác để hi vọng vào phép màu.

Lúc này tại Nevermore, Yoko đã tách bọn học sinh trong trường ra để đi theo mùi máu mà cô đánh hơi được bằng giác quan ma cà rồng của mình, nếu là Hyde hay Wednesday thì cô cóc có thèm quan tâm, nhưng đây là Enid. Người bạn thân cô luôn luôn trân trọng và nuông chiều.

Đang mò mẫm dọc theo mùi máu, ma cà rồng chợt khựng lại vì hình ảnh của một cựu giáo viên từng được mọi học sinh trong Nevermore yêu quý.

Cô Thornill??
Tất cả lại là do cô ấy???

Tanaka tháo mắt kính đen của mình ra làm lộ cặp mắt đỏ ngầu đặc trưng để có thể nhìn thấy thứ mà vị giáo viên thích gây rối kia đang cầm.

Một cuốn sách…về ma thuật cổ đại.

Cô không rành về mấy thứ ảo ma này cho lắm vì dòng máu ma cà rồng còn cho phép cô làm nhiều hơn là những cái học mới có đó.

Nhưng thứ này thì Bianca đã từng nói qua cho cô biết, một loại ma thuật dùng để thôi miên người khác bằng mùi hương cơ thể.

Con sói ngu ngốc ấy khi nãy bảo Ajax muốn có một buổi hẹn trong rừng….hừm chắc lại bị dụ rồi. Xong trận này mà thắng thì thằng Ajax bị Wednesday thiến là điều chắc chắn.

Cách khắc chế thứ ma thuật đó cũng rất đơn giản, chính là để người bị thôi miên ngửi thấy mùi hương từ người quan trọng của mình….nhưng đó là ai chứ?

Thằng lỏ đầu rắn thì không phải rồi đó, hôn cho cố vào rồi bảo ‘tớ vẫn cảm thấy cái gì đó sai sai’.

Yoko càng nghĩ càng thấy đời là những trò đùa.

Nếu bây giờ cô xử lý Thornill thì Wednesday vẫn sẽ gặp nguy hiểm, Enid vì thế cũng bị gán danh sát nhân.

Điều đó thì nhất định cô sẽ không thể để xảy ra được!

…..

Tiếng sói tru lên vang vọng tới cả bầu trời đen kịt một mảng u tối, Enid gầm gừ một cách điên cuồng rồi lao vào người con gái nhỏ bé trước mặt với ý định tước đi sinh mệnh ấy.

Addams không thể phản kháng đành phải đưa người lọt qua những khoảng không mà đòn tấn công của Enid tạo ra.

Thấy tình thế cứ tiến lui không có mấy khả quan, Thornill từ trong bóng tối nâng khẩu súng ngắn trong tay lên dứt khoát bóp cò, mặc cho viên đạn dính ai thì dính.

Hai viên đầu găm thẳng vào vai và chân của Wednesday, nhưng 3 viên sau thì người sói đã được hưởng trọn vào lưng mình.
Chỉ trong phút giây ngắn ngủi đó, Wednesday đã nhìn thấy được đôi mắt của bạn mình quay trở lại….nàng ta đang đau đớn và sợ hãi tới tột cùng. Một ánh mắt tuyệt vọng mà Wed luôn phấn khích khi nhìn thấy.

Giờ thì không!

“ENID SINCLAIR, CÓ GIỎI THÌ THỂ HIỆN ÁNH MẮT ĐẤY CHO TÔI COI LÚC CẬU ĐANG TỈNH TÁO ĐI!!”

Dứt lời, nanh vuốt ấy thẳng thừng quơ xuống làm cho các tán cây xung quanh gãy đổ không ngừng, bụi bặm vì thế mà tán lên tạo thành những vệt sương khói mờ ảo.

Trong lớp khói bụi đang dần tan đi ấy, hình bóng của một ca cà rồng đang vác trên vai đứa con gái lớn nhà Addams dần hiện ra.

“Mồ hồi nhiều quá đấy Yoko. Chúng làm tôi phát tởm”

“Wednesday, tôi vẫn không ưa cái tính ương ngạnh của cậu đâu. Trước khi nói tôi thì cậu phải nhìn đống dịch đỏ tươi của cậu đang ngấm vào áo tôi đã. Tôi là ma cà rồng đấy”

“Hàng dởm hệt như lời Enid nói”

“….”

Yoko chỉ biết câm nín, có lẽ mùi của cô không có tác dụng với con Werewolf này. Vậy thì cô chỉ còn cách dùng mùi hương của cô quạ đen khiến Enid phải ba lần dùng 1 lý do củ chuối chỉ để gặp lại.

“Còn chạy được không?”

“Bộ ma cà rồng sẽ bị đui trong đêm à?”

“….thế thì làm cách nào bây giờ??”

“Làm gì là làm gì??”

“Làm sao để khiến cậu có mùi”

“…..cậu vừa nói ra cái thứ ghớm ghiếc gì vậy??”

“….là vậy đó cách duy nhất để Enid quay lại!”
Yoko nói khi bản thân vẫn đang vác theo Goth mà chạy khỏi sự bám đuổi từ Werewolf.

“…máu không tính là mùi hương à…khi nãy Enid đã quay lại một chút khi tôi bị thương”

“Nếu như vậy thì chắc cậu sẽ chết vì mất máu đấy”

“Nghe ổn hơn việc nát bét với một con ma cà rồng hàng dởm”
Wednesday nhấn mạnh mấy từ cuối, song cô dùng cán dao đánh mạnh vào lưng của Yoko khiến ma cà rồng đáng thương ấy ngã lăn vài vòng vì mất đà chạy.

“Con điên này!!!” Tanaka tức giận rít lên, nhưng hành động sau đó của Wed phải khiến cô kinh hãi nín chặt thanh quản.

“Im mồm vào đi đồ vô dụng”
Quạ đen gằng giọng nén từng tiếng thở, cô cau mày đau điếng khi tự mình dùng con dao bếp găm thẳng vào nốt bên vai còn lại sau đó rút ra khiến cho máu không ngừng tuôn.
“Thế này là đ…được chứ gì..”

“….tôi có thể giúp gì?”

“Không ph..ải cái áo khoác của cậu…chậc.. đang ngấm đầy máu của tôi à. Đưa nó đây”
Wednesday cố gắng vươn tay ra.

Yoko có hơi lưỡng lự nhưng nghe âm thanh và rung động càng lúc càng lớn thì cô chỉ đành cởi nó ra rồi đắp lên cho Goth.
“Bảo trọng”

Dứt lời, ma cà rồng đã ẩn mình vào đêm tối.
Nếu Wednesday chết, cô thề sẽ xé xác Thornill ra thành trăm mảnh rồi hút cạn máu ả. Hay là làm ngược lại nhỉ?

Dưới ánh trăng xinh đẹp, Addams yếu ớt ngồi tựa mình bên gốc cây lạnh lẽo. Từng cơn gió nhẹ thổi ngang cũng làm cô đau buốt tới thấu xương.

Đối diện với cô chính là một con sói..một quái vật có sức mạnh đáng sợ…

Nhưng nó chính là người quan trọng đối với cô…một thứ gì đó quan trọng hơn cả hai chữ bạn bè.

Hoá ra đây chính là mộng ảo khi con người đối diện với cái chết. Goth mỉm cười khi hàng răng sắt nhọn của Enid đã trực chờ nuốt gọn lấy cô.

“E..nid…Thing nhớ cậu rồi..”
Wednesday thều thào…

“…….”
Không có tiếng hồi đáp

Wed đã nhắm mắt chờ đợi khoảng khắc của mình nhưng nó đã chẳng xảy ra. Không gian và thời gian như dừng lại đi một nhịp.

Con sói ấy vừa nãy vẫn còn hung hăng giờ đang run rẫy lùi lại, nó phát ra những tiếng gầm đau đớn, điên cuồng.
Từng dòng ký ức đang chạy trong đầu nó như một thước phim tua ngược lại.

Khiến nó hiểu ra rằng nó không chỉ là Werewolf….nó còn là Enid Sinclair.

Người sẽ bảo vệ cho Wednesday Addams, cá thể đã cho nó thứ cảm giác được giống như con người.

Ôm chặt một Wednesday dần lạnh hơn vào lòng bằng cơ thể trần trụi của mình. Enid căm phẫn nhìn Thornill, khoé mắt nàng dần rỉ ra thứ chất lỏng nóng hổi, cay xé từng tế bào võng mạc…

Marilyn lặng người nhìn thứ vừa diễn ra.
“Sao có thể?!!???”

“Vì mùi hương của gái trẻ thì ngon hơn một bà già đó!!!” Yoko từ phía sau nói vọng lên rồi đạp ả một phát. Khiến cho ả phải lòm còm bò dậy sợ hãi.

Đoàng…đoàng…đoàng..
Phát súng thứ nhất, thứ hai, rồi lại thứ ba vang lên. Ma cà rồng dễ dàng né được hết những viên sắt vô tri ấy để tiếp cận ả.

“Tôi có nên nghiền nát sọ của bà??”

“….”
Marilyn không thể nói nên câu từ nào hoàn chỉnh được nữa. Ả hoàn toàn bị Yoko doạ tới kinh hồn bạc vía mà trở nên vô hại.

Tất nhiên ma cà rồng sẽ không giết người như vậy, cô dùng dây thừng trói chặt Thornill lại rồi vác lên lưng.

“Enid, cậu cần phải giải quyết con Hyde. Nên tôi sẽ đưa Wednesday tới bệnh viện. Cố lên!”

Tanaka nói, cô hai tay hai người vẫn nhảy phốc đi từ cây này sang cây khác khá nhẹ nhàng.

Để lại Sinclair giữa khu rừng lạnh giá…
Cô có thể lấy đầu của Hyde…để xin lỗi Wed được không??

…..

Sáng ngày hôm sau, người ta thấy một con sói to lớn phủ trên mình một lớp máu khô loang lổ, làm dơ đi bộ lông màu kem xinh đẹp hằn ngày. Trong miệng nó vẫn đinh đinh ngoạm chặt cái đầu chẳng còn nguyên vẹn của Hyde.

“Enid…đủ rồi”
Yoko bước tới.
“Wednesday đã qua con nguy kịch.”

Nghe tới đây, Sinclair mới dần dần thu nhỏ kích thước, cái đầu của gã quái vật nhờ vậy mới có thể thoát ra hàm săng sắt ấy.

Nàng hai mắt đẫm lệ nhìn Yoko
“Wednesday sẽ ghét tớ chứ????”

“Không đâu. Cậu ấy đã đặt hết tin tưởng vào cậu cơ mà. Nghe tớ, mặc đồ vào. Chúng ta cùng nhau đi thăm Wednesday. Nhé?”

“Ừm….”

Enid ủ rũ đi theo người bạn ma cà rồng của mình để tới được phòng của Wed.
Nhìn người con gái nhỏ hơn mình nửa cái đầu đang hôn mê trên giường bệnh, nàng không biết nghĩ gì lại chui mình vào trong giường. Luồng tay ôm lấy Goth mà ngủ thiếp đi.

Một chú cún nhớ hơi chủ….

Ma cà rồng thở dài, cô đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên, ra khỏi phòng không quên đóng cửa dành cho hai người kia có không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Trùng hợp là 5p sau, Wednesday lại tỉnh dậy và cảm thấy được thứ gì đó nặng nề đang ở kế bên mình.

“Enid…” Cô thì thầm gọi tên nàng.

Nhìn khuôn mặt nàng thoải mái dụi vào hõm cổ mình. Wednesday không những không khó chịu lại còn không vì một lý do nào cả mà nở nụ cười nhẹ nhõm.

Chào mừng cậu đã về, Enid Sinclair