Enid là một sinh viên làm thêm tại nhà trẻ, đây là ngày đầu tiên cô tới nơi này sau khi nhận việc. Trên đường đi cô vô tình bắt gặp thấy một đứa trẻ đang ngồi cầm gậy khều khều vào hàng kiến đen đang di chuyển. Đang định thầm cười bảo con nít đúng là tâm hồn giấy trắng thì Enid phải sốc ngang khi nhận ra con bé kia là đang giết từng con một, trước khi lũ kiến có thể vào hang.
Trời mé, là con nít giấy trắng dữ chưa?
Trang phục, tất cả đều chỉ có hai màu đen trắng. Khuôn mặt không có tí nào biểu lộ cảm xúc, nhưng khi giết được hơn chục con kiến thì bé nó cũng chịu cười lên một cái.
Âu…mai…ca…Thiên thần!!!
-Nội tâm gào thét-
Sinclair lại gần con bé, cô vui vẻ mở lời.
“Trông em có vẻ vui, tui chơi với được hơm”
Xanh, hồng, vàng,….
Nhìn thấy cái thứ sặc sỡ lắm màu trước mặt, Wednesday tặng cho cô gái kia một ánh nhìn đầy sự kì thị. Sau đó em đứng dậy, quơ lấy cái cặp phía sau rồi nhanh chân phắng đi mất.
Bỏ lại sau lưng là một Enid đang ngơ ngác với cái ánh mắt kia.
Đây….đây chính là ác quỷ!!! Một ác quỷ có nụ cười thiên thần…
-Nội tâm khóc thầm-
Vừa tới nhà trẻ, cô liền lao vào người bạn thân của mình – Yoko mà gào lên kể lể. Nữ nhân tóc đen kia nghe thấy chỉ biết dở khóc dở cười ôm Sinclair vào lòng mà vỗ về.
Nhưng mà sau những câu miêu tả đó…Yoko hình như đã mường tượng ra được một đứa trẻ nào đó đang được gởi chăm sóc ở đây.
Wednesday…Friday Addams..
“Enid à…con bé mà cậu nói…có phải đang ở đằng kia không?”
Nàng ta chỉ tay vào cô bé mặc váy đen đang ngồi lắp ráp máy chém phiên bản lego.
“…hình như đúng rồi”
Sinclair nhìn em. Cô thật sự là bị cái tông hai màu đen trắng của em làm cho mê đắm, trông em như cái filter di động vậy.
Yoko nhìn thấy cô như vậy, một tay chống hông, một tay dùng ngón cái chỉ vào Wed ôn tồn giới thiệu cho Enid.
“Em ấy tên Wednesday, họ là Addmas. Mới chỉ 4 tuổi thô-
“Addams ơi, làm quen với cô điiiiii” Enid chẳng đợi Yoko nói hết đã hét lên chạy tới chỗ Wed khiến con bé bị sốc, xém tí là giết chết Enid bằng con dao nhỏ trên tay.
Cô cảm thấy thứ mát lạnh ngay cổ mình thì trở nên sợ hãi, khoé môi đang tươi cười trở nên hơi giật giật méo mó.
“…Wed…Wednesday à. Thứ này nguy hiểm lắm đấy”
“….”
Em không nói gì, chỉ thu con dao lại rồi cất nó vào cặp.
Trong lớp này, em hoàn toàn cô lập mình với phần còn lại bằng tính cách và sở thích khác người của mình. Em cứ nghĩ rằng em sẽ được bình bình yên yên trải qua những ngày tháng cô độc ở nhà trẻ thì cô lại xuất hiện. Cái cầu vồng di động chết tiệt!
Kể từ ngày định mệnh đó, Wednesday luôn được Enid đặc biệt quan tâm. Mua cho từ đồ ăn cho tới áo mặc.. Cô ấy…không kì thị em, còn thấy em chính là rất đặc biệt.
“cô giống hệt con cún nhà hàng xóm của em” Wednesday nói khi Enid đang hí hửng lắp máy nghiền với em.
“hể?”
“rất quấn chủ…và đẹp” Em cắn răng cố gắng rặn ra hai chữ cuối, đây là lần đầu em khen ai đó.
“…..cô có nên xem nó là lời khen?”
“điều đó là bắt buộc”
“…” Enid phì cười, cô lúc đầu quả thật không thể hiểu nổi cô bé này là người thế nào. Còn xém nghĩ rằng con bé có vấn đề về tâm lý, nhưng thật ra thì con bé chỉ là hơi khác người.
Không phải là rất đáng yêu sao?
Wednesday sau nhiều lần tiếp xúc với cô gái họ Sinclair, trong em có gì đó…đang thay đổi. Một thứ cảm xúc lạ lẫm với em.
Em đã cho Enid bế…nhưng Yoko thì em chê.
Trong em có thứ gì đó đang gầm gừ mãnh liệt, nó nói rằng:
Wednesday em chỉ muốn Enid là của riêng mình.
—–
“Wednesday!!! Em ôm Enid cả ngày rồi! (đến lượt tôi)” Yoko nạnh hẹ với thiếu nữ trước mặt.
“nhưng….đây là người chăm trẻ của em” Wednesday lạnh giọng.
“….em đã 16 rồi đấy” Yoko cau mày, gằng giọng bác bỏ cái lý do ngang ngược vừa được đưa ra.
“….còn chị đã 27 rồi đấy..đi ăn hiếp con nít à?”
“….”
Ăn hiếp cái con khỉ!
Con nhóc Wednesday này vốn dĩ không bám người, nói về chăm trẻ thì cô cũng từng chăm mà! Cớ sao tới bây giờ nó bám Enid, còn với cô thì nó khè với đe doạ.
Đồ lừa đảo mà.
Enid nhìn cái không khí căng thẳng này chỉ biết cười trừ.
Chính cô cũng không nghĩ rằng từ vị trí học sinh và giáo viên chăm trẻ. Giờ lại thành lớp trưởng và giáo viên chủ nhiệm…
Yoko bây giờ đã về với công ty của gia đình làm chủ quản, nàng ta không nói thì Wed cũng thừa biết nàng chính là đang rất rất để ý Enid.
Nhưng mà thật tiếc quá, vì người mở miệng ra trước là em.
Về tới nhà, Sinclair lười biếng cởi áo khoác vest của mình ra. Đôi mắt màu xanh ngọc mệt mỏi nhìn cô học sinh đang chăm chú làm đồ ăn trong bếp…
Lớp tưởng – Giáo viên chủ nhiệm sao?
Ở nhà thì em chính là tiểu tổ tông để cô đội lên đầu mà chiều chuộng.
Cả hai từ lâu đã vượt qua cái ranh giới tình cảm bình thường…họ đã cùng nhau nếm qua trái cấm.
Thứ trái cấm đầy tội lỗi nhưng cũng thật ngọt ngào.
“Cô thử phản bội em xem, song sắt sẽ thay em giam cầm trái tim cô đấy.”
“Là em dụ cô mà”
“ai mượn cô lao vào”
“…..”
_____________________