Trước khi vào chap, Au có đôi lời muốn nói. Nếu một ngày đẹp trời mn không còn thấy fic này nữa. :))))
Thì đây sẽ là lý do.
Mình lói trước ròi á :))))
Định ném ảnh Alpha Wed nma gậy này đau lắm.
____________________________________
Wednesday và Enid, hai trong những đặc công được giao nhiệm vụ quản lý các ngoại lai nổi loạn. Cũng như giữ cân bằng trong xã hội chung giữa con người và “quái vật”.
Trong cái tiểu đội đáng yêu này, Wednesday tất nhiên là được cấp trên yên tâm giao nhiệm vụ hơn cả. Khi cô quạ đen, đủ nhẫn tâm và lạnh lùng để tiễn một cá thể bất kì qua bên còn lại của thế giới. Thì Enid lại rất dễ yếu lòng và dễ xúc động trước sự sợ hãi và nước mắt của chúng.
Thế…làm cách nào mà Enid lại được vào đây?
Chắc chắn là do con người lầm lì nào đó rồi.
——
“cô được chiêu mộ vào tổ chức, Wednesday” Thành viên mang trọng trách cố vấn nghiêm giọng nói.
Nhưng trái ngược vẻ nghiêm túc đó, Wednesday lại biếng nhác ngã lưng ghế ra sau. Trầm giọng hỏi một câu làm gã kia cứng họng.
“…có Enid không?”
“……”
Và thế là Enid được tuyển thẳng.
—-
Trái ngược với sự lo lắng ban đầu khi tuyển thẳng con sói 7 màu kia vào tổ chức, Sinclair đã chức minh cho họ thấy rằng cô chính là sợi xích hoàn hảo để giam cầm đi sự mất kiểm soát của Wednesday, cũng như sức mạnh đủ để xẻ đôi khung xương của một người đàn ông trưởng thành mà chẳng cần hoá sói hoàn toàn.
Nhưng ẩn trong sự bù trừ đó, Wednesday đã được ngầm ra lệnh phải giết Enid nếu cô không kiểm soát được con sói.
Cơ mà nếu tình cảnh đó xảy ra thì Wednesday thà phản bội tổ chức còn hơn là tước lấy sinh mạng của người con gái cô quan tâm ấy.
Wednesday nghĩ đến thì khẽ hơi chau mày nhìn con sói đang gầm gừ trước mặt, nó bị còng và trói bằng những sợi xích nặng trịch trông có vẻ hơi khó thở. Cô biết rõ nhiệm vụ của cô bây giờ chính là bóp cò để khai hoả viên đạn bạc, khiến nó găm sâu vào nơi tuỷ não của con sói trước mặt mình.
Đành vậy…
Wednesday tặc lưỡi nổ súng, thầm trách do nó đã tự gây ra sự mất trật tự nên mới phải rước vào mình cái án tử này.
“xin lỗi nhé Enid…”
“….không sao mà”
Sinclair cơ thể đầy máu, khoé miệng vẫn mỉm cười nhìn nữ nhân nhỏ hơn mình.
“…tổ chức tàn thật, lại giao tôi đi giết người sói”
Nàng quạ trầm giọng nói, tay cô cẩn trọng lau từng vệt máu trên mặt của Enid đang ngơ ngác. Cô biết Enid vừa phải đi giết một nhà ngoại cảm, chắc đã khiến cô sói nhỏ này hoảng sợ rồi.
“…tớ tự hỏi nếu tớ biến thành như vậy cậu có giết tớ luôn không??”
Enid liếc nhìn cái xác của người sói xa lạ.
Wednesday nghe vậy thì đột nhiên bật cười, một nụ cười hiếm hoi mà Enid lâu rồi mới được chiêm nghiệm lại. Nàng quạ nhìn xuống khẩu súng trên tay mình sau đó nâng nòng súng lên đầu Enid, nhẹ nhàng bóp cò.
Một tiếng cạch vang lên từ khẩu súng ngắn, xém tí thì doạ chết cô sói nhỏ bé kia rồi.
“Thế thì xoá sổ tổ chức còn dễ hơn” Giọng nói của Wednesday lạnh lẽo cất lên, nhưng nội dung câu nói ấy lại khiến cho trái tim của Enid trở nên ấm hơn rất nhiều giữa đêm lạnh tĩnh mịch này.
“tôi sẽ giết sạch những kẻ đó nếu chúng ép tôi giết cậu, Enid Sinclair”
Sinclair nở nụ cười, nó không phải là sự dịu dàng hay gượng ép thường thấy hằng ngày.
Cảm giác thoã mãn được thể hiện rõ trên bờ môi mọng xinh đẹp ấy, chúng đang vui sướng vẽ nên một vòng bán nguyệt quyến rũ một cách ma mị.
“Vậy thì chính tớ sẽ là vũ khí của cậu Addams à~”
Enid vòng tay qua eo của Wed, kéo cô lại gần nàng hơn một chút.
Chúng ta đang yêu nhau, đối phương đều có thể cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng dù chẳng ai nói ra.
Sinclair đặt một nụ hôn lên môi của cô gái họ Addams, và tất nhiên là nàng quạ đen kia vô cùng thoải mái đáp lại. Đây chính là minh chứng thực tiễn nhất cho cảm xúc của họ.
Trong căn phòng của khu chung cư hoang phế, mùi máu tanh nồng nặc xen lẫn vào khí lạnh của thời tiết hiện tại. Khiến cho người bình thường vừa cảm nhận chắc chắn sẽ rợn hết sóng lưng.
Nhưng Enid biết, với Wednesday thì đây là nơi lãng mạng nhất mà họ có thể vui vẻ hẹn hò.
Rồi sẽ tới nhanh thôi, ngày mà tôi sẽ cho cả thế giới biết tôi yêu em.
_____________________________