Yêu, một từ ngữ chỉ những chuỗi cảm xúc không rõ ràng xuất phát từ trái tim. Không ai rõ yêu là gì, cũng không ai kiểm soát được nó.
Ai cũng sẽ trải qua tình yêu. .Chỉ khác nhau ở chỗ, kẻ thì bày rõ, người thì tránh né.
“Nhưng tớ yêu cậu”. Câu nói ấy cứ vang vẳng bên tai của Wednesday một cách rõ ràng. Cô không đáp lại câu nói đó của Enid, chỉ đơn giản là một cái nhìn bất ngờ.
“Làm sao lại có thể yêu một người chỉ chưa tới một tháng gặp mặt?”
Nhất kiến chung tình là một khái niệm xa vời với cô. Cơ mà không phải mọi lần đầu của cơ thể cô đã trao cho một con sói xa lạ ấy sao? Đó là một giao dịch….ngu ngốc.
Wednesday bắt đầu nhớ lại từng cảm giác khi bị bắt vào. Cô đã đi qua một nơi thật ồn ào, không khí của nó làm cô thấy chán ghét. Bọn lính canh sẽ không để cô rời khỏi đây một cách dễ dàng, nếu ở cạnh một tên ngoại lai yếu ớt. Cô có lẽ đã bị bắt ra đấu trường để cắn xé…hay làm một con hầu ở cạnh bọn quý tộc chăng? Thật khó để tưởng tượng.
“Tôi nhờ cô được chứ?” Wed khều vai Enid, người đang luôn trong tình trạng ngượng chín mặt sau khi nói rằng mình yêu cô quạ đen Wednesday.
“Á…hể..chuyện gì?” Nàng giật bắn mình.
…..
RẦM!
Âm thanh sụp đổ từ cánh cửa sắt oan nghiệt vang lên, Enid trong hình dạng người sói đã đập nát cổng sắt vững chắc…dù là cũng tốn kha khá sức vì thứ ấy chắc chắn hơn tưởng tượng của cả hai.
Những tên quản ngục nhanh chóng tiếp viện cho nhau để áp chế Enid.
Nhưng từng lớp người cứ dần dần bị ngã xuống và quằn quại trong đau đớn bởi móng vuốt của nàng.
Những thứ càng sặc sỡ, nó lại càng độc. Như thứ sắc nhọn đa màu trên tay của Enid vậy. Nó đã được Wednesday ban tặng cho một lớp chất cực độc, có thể dễ dàng lấy mạng một người trưởng thành trong ba giây.
Có nên nói rằng đó là một điều đáng để cảm ơn không? Vì đã khiến cho nàng sói vốn đã mạnh lại càng thêm nguy hiểm.
Khi này một tên lính mới nhận ra điều gì ấy nên hỏi người bên cạnh mình rằng.
“Phòng của con quái vật này có bao nhiêu người?”
“Hai…có lẽ vậy” Kế bên trả lời
“Vậy thì người còn lại đâu?”
“…. Chetme, nhưng có khi bị ăn thịt rồi chăng?” Gã cố tự trấn an
“….sẽ không đâu..nếu Enid muốn ăn thịt con nhóc ấy, cô ấy đã làm ngay từ đầu” Phù thủy lúc đầu đưa Wednesday vào lên tiếng.
“Vậy có nghĩa là con lập dị ấy trốn mất rồi??”
“Tôi sẽ ra cổng chính” Nữ quản ngục nhanh chóng rời đi bỏ lại hai tên lính trong căn phòng tối.
Wednesday khi này chẳng biết từ đâu xuất hiện liền lụm lấy một con dao nhỏ ở xác chết gần đấy mà chém qua chỗ bị hở phía nơi gáy cổ.
Một tên đã gục xuống, kẻ còn lại quay qua để đánh trả liền bị cô nhóc lùn kia đâm dao mạnh xuống chân làm hắn gào lên đau điếng. Thừa thời cơ, cô liền rút kiếm từ bao của đối phương, một nhát tiển hắn đi gặp bà của mình ở dưới địa ngục.
Enid phía ngoài nhìn thấy bóng người đang đi ra cổng chính, nàng nhanh chóng ngoạm lấy Wed rồi chạy theo.
Bọn lính cáu gắt lúc này đã bí chiến thuật liền gào lên ra lệnh cho những kẻ ngoại lai tấn công. Ai giết được cả hai sẽ được thả tự do.
Lệnh được ban như một chìa khoá mở xích từng cơn sóng vồ vập. Tất cả những kẻ ngoại lai đều muốn rời khỏi đây. Khỏi cái nơi thiếu thốn điều kiện và hôi hám này.
Enid khựng lại, đẩy Wednesday chạy đi theo bóng người đó. Để bản thân ở lại giúp chắn đường.
Cô quạ đen kia gật đầu rồi chạy đi.
Máu đã chảy xuống, lấp đầy bộ lông vàng ánh của Enid. Vết thương trên người nàng chằn chịt không đếm xuể. Nếu không phải là đang ở nơi khốc liệt thế này, nàng nhất định sẽ gào lên rằng mình đau tới phát điên.
Cơ bắp của nàng bị nàng ép phải hoạt động hết công suất. Enid đôi mắt giận giữ nhìn vào bọn súc vật đang muốn cấu xé nàng.
Lần này là đến bọn chúng cảm nhận được thứ áp lực vô hình ấy. Ý chí của bọn chúng không thể chống lại được sự sợ hãi của cơ thể…những cảm xúc tiêu cực, sợ hãi, những thứ thù hận được phóng đại ra nhiều lần.
“Bọn mày…khác tao nhiều lắm đây” Enid gầm gừ. Nàng vẫn đem lòng tổn thương vì câu nói của Wed
“Rõ ràng là rất khác cơ mà…bọn mày còn đéo có não để suy nghĩ mà chỉ làm theo lệnh của lũ lắm tiền ấy” Nàng gầm lên một tiếng ngút trời. Âm thanh vang tới bên tai của nữ quản ngục khiến cô ta khựng lại.
Khi cô ta quay lại cũng vừa lúc chạm mắt với Wed.
“Hoá ra em ở đây, cô bé. Tôi nên nói thế nào nhỉ? Thật may mắn?”
“Ý nghĩa chữ ‘may mắn’ này của cô là gì?” Wednesday hỏi, tay giữ giặt vũ khí ở đằng sau.
“Tôi tưởng rằng em đã chết, nhưng thật may vì không phải thế” Alohomora mỉm cười dịu dàng
“Hay là thật may vì đối tượng bắt giữ đã ở trước mặt, còn bản thân thì không phải đi tìm thêm nữa?” Cô nói, ngữ khí không cao không thấp vừa đủ thể hiện rằng bản thân sẽ không tin vào lòng tốt của kẻ đưa mình vào đây.
“Chúng ta đều là phù thủy mà cô gái. Chúng ta chỉ khác nhau ở thân phận thôi. Nếu người bạn của em chết, em sẽ bị bọn quý tộc xử tử…à không. Đầu tiên phải hủy hoại dung nhan của em. Làm nhục em. Chỉ có thế mới thoã mãn được họ”
“Ý của cô là?”
“Chỉ cần em ngoan ngoãn quay lại, tôi sẽ bảo vệ em khỏi tất cả bọn chúng dù cho người bạn của em “vô tình” qua đời”
“Thật không may, Enid sẽ sống sót” Wednesday cau mày khi nữ nhân trước mắt liên tục bảo rằng người bạn sói ngu ngốc kia sẽ chết.
“Em đúng là một cô bé cứng đầu” Alohomora đưa tay ra, lập tức thanh kiếm đã bay tới và nằm gọi trong tay ả.
“Cầm lấy!” Ả ném thanh kiếm cho Wed ngay khi cô vào thế sẵn sàng tấn công.
“Em cần vũ khí phòng vệ mà. Thứ này sẽ tốt hơn là một thanh đao cùn đấy”
Wednesday nhận thanh kiếm. Khi Alohomora vừa dứt lời, một tên hyde đã lao tới. Cô nâng kiếm lên đâm vào vai nó, khiến nó gào lên đau đớn.
“Một tên quái vật thoát ra đây? Vậy nghĩa là Enid….” Wednesday thầm nghĩ. Lòng cô quặn lại khi nghĩ tới viễn cảnh ấy. Sẽ không thể nào đâu phải không? Một cảm xúc thật kì lạ dâng lên trong tim Wed.
Enid Sinclair rất mạnh, một Alpha tối cao. Chắc chắn sẽ không dễ chết được, chắc chắn là vậy!
Cô quạ đen dứt khoát đâm vào cổ họng của Hyde làm nó chỉ có thể cựa quậy yếu ớt rồi chết đi.
“Có lẽ em thua rồi cô bé. Người bạn của em–
“Nói tiếng nữa thì tôi đâm vào cổ họng của cô”
Wednesday vừa dứt lời thì chạy về hướng của Enid.
Phía của nàng sói, Enid đã tàn sát gần như là hết bọn quái vật. Chỉ là đối đầu với nàng còn là con người….hay nói đúng hơn là họng súng của chúng.
Từng phát bắn vang lên, Enid chỉ có thể cắn răng chịu đựng…có lẽ là nàng sắp gục rồi. Nàng không còn đủ năng lượng để duy trì dạng sói nữa, không còn đủ sức để gánh gòng cơ thể nặng trĩu này nữa.
Liệu rằng Wednesday đã thoát chưa nhỉ?
“ENID SINCLAIR!”
Giọng nói quen thuộc vang lên, lôi nàng ra khỏi những suy nghĩ vu vơ.
“Ad..dams?” Enid dần teo lại, cô quay trở lại hình dạng con người của mình. Càng làm cho cô gái Goth kia đau lòng khi trông thấy từng vết đạn, vết cào, cắn xếp chồng chất lên nhau.
“Addams?”
“Con nhóc ấy là một Addams??”
“Chúng ta…bắt giữ một Addams?!”
Bọn lính bắt đầu hoang mang, khi hiểu rằng nếu đụng vào dòng tộc Addams thì chắc chắn bọn chúng không thể yên ổn với gia đình ngoại lai quyền quý ấy.
Nhưng như vậy càng không được để cô ta sống sót.
Bọn lính hô to khẩu hiệu rồi bóp cò. Alohomora đưa tay lên dùng năng lực của mình. Từng viên đạn sắt bị đống băng lại trên không trung, chúng quay hướng lại và…
Bang
Lớp người thi nhau gục xuống.
Wednesday ôm chặt enid vào lòng, dùng hết sức của bản thân để kéo nàng thoát ra cùng mình
“Sao l…lại cứu tớ?” Enid hổn hển, nàng không nghĩ cô sẽ quay lại.
“….”
Wed không trả lời, chỉ nhanh tay quơ lấy lớp áo da của một tên lính đã chết choàng vào cho Enid
“Tớ sẽ c..ch.chết đúng không?” Nàng nhìn những vết thương của mình mà tự đùa.
“Sẽ không đâu” Cô quạ đen lên tiếng.
Chúng ta sẽ cùng nhau trốn thoát!
Và tôi sẽ cho nàng một gia đình.
Mọi chuyện kết thúc, nhà Addams chẳng để những kẻ bắt cóc con gái mình sống yên ổn,họ khiến bọn chúng phải giam mình cả đời trên những cổ máy tra tấn, chết chóc
Nàng phù thủy Alohomora lại không may như Enid…
Cô ta đã tử trận.
–vài năm sau-
“Enid! Đừng có nháo!” Wednesday rít lên khi con sói kia bắt đầu quấy rối cô.
“Mèo con àaaa, tôi yêu cậuuuu”
“Wednesday!”
“Hửm?”
“Gọi tôi là Wednesday” Cô cau mày quay về hướng khác để giấu đi khuôn mặt dần ửng hồng của mình.
Enid thấy biểu hiện đáng yêu ấy thì phì cười.
“Vâng, tớ yêu cậu. Wednesday”
“Tôi cũng thế” Wed lầm bầm. Cô cảm thấy dần chấp nhận cảm xúc này cũng không quá tệ.
Enid Sinlcair và gia đình Addams.
Họ bây giờ chính là một tập thể gắn kết với nhau hơn mọi loại tình cảm nào.
_________
Huhu, không biết viết H á nên là mn thông cảm nhe :”)))