Vài ngày sau đó, Wednesday vẫn cố gắng để có thể tự sức mình thúc đẩy thứ gọi là dòng máu của phù thuỷ bên trong huyết quản mình. Cô chính là không muốn mình phải dựa dẫm vào con sói cầu vồng kia. Nhưng kết quả rốt cuộc chỉ khiến cô tự làm máu của mình vơi đi khỏi cơ thể trong vô dụng rồi ngất lịm đi.
Và mỗi lần như thế, Enid luôn về trong tình thế hốt hoảng đưa cô đi sơ cứu.
“Ngươi không được tuỳ tiện rời khỏi đa-
“tao sẽ giết sạch chúng mày nếu mày không để tao đi”
Bằng sự đe doạ đơn giản, bọn lính quèn run rẫy lui xuống khi thấy đôi mắt kia dần xuất hiện những vệt vằn và đồng tử đen thì thu nhỏ lại.
Wednesday dần mở mắt sau giấc ngủ ngắn, trước mắt cô là Enid đang bị xích bằng những sợi xích to tướng.
“nó không làm cô nghẹt chết à?”
“họ không muốn giết tớ đâu”
Cô gật đầu vì hiểu rằng họ cần Enid để giữ gìn trật tự ở nơi đây, một Alpha mạnh mẽ…
“mèo con này! Cậu không tin tưởng tôi sao?”
“về điều gì?”
“tôi sẽ bảo vệ cậu”
“tin được kẻ xém giết mình không?”
“….”
Enid cứ như một chú cún rầu rĩ vì bị chủ mắng, song nàng vẫn đứng dậy mà lê từng bước theo sau người con gái nhỏ bé kia.
Từng bước đi của nàng đều phát ra những thanh âm chói tai do sự va đập của kim loại, nó như nỗi thống khổ của nàng đối với cuộc đời vậy.
Enid Sinclair, nàng không có nơi để về, từ nhỏ đã ở trong nơi chật chội này. Thật ra thứ mọi người sợ hãi chính là mẹ nàng. Một Alpha mạnh mẽ và đáng sợ, nàng cũng vậy, từ khi còn rất nhỏ, bà đã luôn nghiêm khắc và xem nàng là một kẻ yếu đuối. Vì cho tới khi bà chết đi, nàng vẫn không có chút mùi hương nào của Alpha thậm chí là Omega. Điều này khiến Enid nghĩ rằng mình chính là một beta…thật thảm hại. Một Alpha lại sinh ra một Beta hay Omega chính là điều ô nhục…
Nhưng nàng không hiểu rằng bà ấy đã rất sợ, vì Alpha và Omega đều có tức khí để phòng thân với những kẻ có khả năng ngửi thấy còn beta thì không. Bà sợ rằng con mình sẽ không thể sống nổi với những tên Alpha khát khao dục ý…
Khi bà mất, bọn quý tộc vẫn giữ cô lại và tôn vinh rằng cô chính là Alpha mà mọi người luôn sợ hãi. Vì bọn chúng biết mọi thứ sẽ mất cân bằng khi Alpha tối cao nhất biến mất. Cũng do vậy mà Enid chẳng thiết trốn thoát…nàng không có nơi để về.
“mèo con. Cậu có muốn về nhà không” Nàng rũ rượi sau khi được giải phóng khỏi đống sắt nặng trĩu kia.
“…” Wednesday nghe vậy thì hơi bất ngờ, cô hơi nghiêng mặt mà nhìn Enid như thể hỏi “thật không”
“Thật đấy, tôi sẽ giúp cậu” Enid hiểu điều đó nên đáp lại
“kể cả trả bằng mạng sống?” Cô hạ giọng
“ừm, tôi nghĩ cậu không hợp với nơi này”
“thế con người đầy nắng cũng có thể sống dưới lòng đất à?”
“thật ra tôi không phải là Alpha mà mọi người sợ hãi. Tôi không có mùi hương ấy” Enid nói với cô quạ đen kia.
Wednesday lúc này mới ngờ ngợ ra điều gì ấy…quả thật. Cô là Omega, lại không hề nghe được mùi của Alpha từ Enid. Có lẽ do vậy mà bản thân cô luôn không thể đề phòng với nàng Alpha được phong ấy. Nhưng rõ ràng sức mạnh của Enid vẫn là rất lớn…nó như thể chính là Alpha thật thụ vậy. Vả lại vì ở đây từ bé. Trăng tròn cũng chưa một lần rọi xuống, có lẽ vì thế mà Enid không thể biến đổi như một Alpha bình thường.
“thế thì xem như một giao dịch. Cậu giúp tôi về nhà. Tôi sẽ giúp cậu biến thành Alpha” Wednesday nói nhưng có lẽ…với người như cô thì câu này..khá ngây thơ
“gi..giúp? Thành Alpha????” Enid mở to đồng tử, hai tai của nàng có chút ửng đỏ.
Nàng không rõ đối phương có hiểu rõ rằng bản thân nói gì không nữa.
“cậu…là?”
“…..nghe có vẻ khá đáng khinh không khi một Addams là Omega”
“…Ome..Omega? Không tớ đã không thể nghe mùi nào của cậu” Enid băng khoăng, càng thêm vững niềm tin rằng mình là một beta
“….” Wednesday cau mày, song vẫn đưa tay ra sau gáy rồi làm gì đó.
-mùi của rượu… là rượu gì nhỉ?-
“Everclear? Ai mang nó vào đây vậy?” Một tên thú hoang gầm gừ phía ngoài phòng
-….Everclear…cái tên thật đẹp..-
Một loại rượu nặng, khiến cho người nếm phải lập tức mất đi các giác quan ý thức. Một chất gây nghiện nặng nề. Cay tới xé họng…cũng khiến cho lòng ngực người uống phát rồ với độ nóng mà nó mang lại.
Enid vô thức đưa tay mình ra đằng trước, đôi mắt của nàng như đánh mất đi phần nhân tính trong mình khi ngửi thấy thứ mùi hương ấy. Nàng đưa mặt mình lại gần Wed, mọi khoảng cách dường như mất đi cho đến khi nàng bị chặn lại bởi bàn tay của cô.
“cô nghĩ mình đang làm trò gì vậy”
Enid lúc này mới thoát khỏi cơn mộng mị, răng nanh cùng móng vuốt tựa lúc nào đã mọc dài ra.
“xin lỗi” nàng lui lại cùng khuôn mặt hối lỗi
Nàng không biết cảm giác ấy là gì…một thứ gì đó thôi thúc trong lòng ngực của bản thân. Nó như muốn đốt cháy phần dưới của nàng. Một sự thèm khát về cái gì đó….thật trần tục.
“Nghe được mùi, vậy cô là Alpha còn gì?” Wednesday cảm thấy mình như bị lừa vậy
“….thật ra…khướu giác của loài sói rất tốt mà” Enid nói thút thít.
“Ở đây có bao nhiêu Alpha?” Wed hỏi.
“Tầm 5 con”
“…” Cô mở to mắt.
Chết tiệt! Vậy có nghĩa là bọn chúng đều đã nghe được khí tức của Omega. Không ổn, như vậy là 4 con khác kia đang phát điên. Bây giờ cô ra ngoài đó sẽ là chết chắc.
Enid nhìn khuôn mặt căng thẳng của Wednesday thì hiểu ra. Nàng lần này một cách dứt khoát đẩy mạnh cô gái đen trắng kia vào tường. Dùng răng nanh cắn mạnh vào xương quai xanh nõn nà ấy.
“Một Omega thú vị….cậu không đơn thuần chỉ là một phù thuỷ đúng chứ? Goth?” Nàng thì thầm bên tai của Wednesday
Cô có thể cảm nhận rõ hơi nóng từ hơi thở phà vào từ nàng….đúng vậy. Wednesday không đơn thuần là một phù thuỷ…cô còn thừa hưởng dòng máu của ma cà rồng từ mẹ. Nhưng có lẽ sự kiêu ngạo quá lớn khiến cô vùi đi dòng máu ấy. Cô không muốn bản thân thua thiệc đối với mẹ của mình.
“nếu như vậy thì để cậu phục hồi đơn giản rồi” Enid khẽ nhếch môi
Nàng dùng vuốt rạch một đường trên hõm cổ của mình khiến nó chảy máu.
“Mèo nhỏ, đều là của cậu…mau tới đi chứ” Nàng nói
Giọng nói lúc này của Enid thật sâu, như thể nuốt trọn từng hơi thở của Wednesday ngay lúc này.
Nhìn dòng máu đỏ tươi trước mặt….ngay lúc này, cô đã cảm nhận được mùi hương của một Alpha….một dòng khí mang theo một nỗi sợ vô hình, nó lạnh lẽo và dễ dàng khiến người hít phải chết đứng.
“Enid! Cô có mùi của Alpha rồi…mau thả tôi ra” Wednesday không để mình chìm vào cơ mê. Nói với nàng
“….Chẳng có con sói nào nhả mồi ra khi đã vồ được…cũng chẳng có ma cà rồng nào chê máu cả mèo nhỏ ạ” Nàng đôi mắt ranh mãnh nhìn người trước mặt
Enid lúc này căn bản chính là bị bản năng của một Alpha chi phối, mùi hương ủa Omega này quá đỗi u mị. Nó không ngọt…không dễ chịu…nhưng lại khiến con người ta dễ dàng say.
“là Wednesday, tên tôi” Cô thở dốc khi nàng sói kia bắt đầu liếm vào vết thương vừa nãy
“ồ ừm…Tốt nhất là nên nói nhỏ thôi vì bọn chó ở đây thính giác tốt lắm đấy” Enid cười thầm
“mau buông tôi ra có được không?” Wed gằng giọng
Một tiếng cười sâu trong cổ họng được phát ra.
Enid không những không buông, bàn tay còn quá phận luồn tay vào trong quần mà vuốt ve những phác hoạ từng đường nét trên vùng đùi trơn nhẵn của Wednesday, từng cái cham nhẹ khiến cô quạ đen thân thể run lên từng hồi, cô thở một cách dồn nén, giọng nỉ non cầu xin.
“Người sói nhưng sẽ không cầm thú tới thế chứ?”.
Enid nhìn thẳng vào cặp mắt đenn láy đang mông lung, đầy ướt át của Wednesday, khẽ cười rồi bảo:
“Cầm thú hay không đều là cậu tự cảm nhận mà”
Wed vùng vẫy trong vô vọng, cô quả thật không có cách nào để tránh thoát, nhẹ giọng cảnh cáo:
“tôi sẽ hét đấy!”.
“Hét lên nếu cậu muốn bọn ngoài kia thay tôi chơi chết cậu” Enid tự cắn đứt đầu ngón tay mình rồi đưa nó luồn vào trong miệng Wednesday.
Cảm nhận vị máu tanh lan ra trong khoang miệng, dây thần kinh của Wednesday liền trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Đúng vậy…ma cà rồng không thể chê máu.
Vết thương ở mắt cá chân dần được hồi phục, vết cắn ở cổ cũng lành đi nhanh chóng. Chỉ là…vì quá nhạy cảm nên việc có gì đó cạ vào giữa hai chân mình cũng khiến cô như phát điên. Khuôn mặt cố giữ bình tĩnh, Wednesday dùng tay đẩy người Enid ra, nhưng mọi nỗ lực là vô dụng…
“liệu ở dưới có ướt như thế này không?” Enid nói khi cảm nhận sự ẩm ướt trong khoang miệng cô.
Wednesday nghe vậy liền hạ hàm định cắt thì Enid đã nhanh chóng rút tay lại mà tiến đến khoá chặt môi cô bằng một nụ hôn. Quạ đen có hơi ưỡn người khi nhận thấy từng ngón tay ướt át của Enid đang men dọc eo của mình.
Nụ hôn trở nên sâu hơn khi hai đầu lưỡi bắt đầu quấn lấy nhau cho đến khi Wednesday vỗ mạnh vào vết rách ở hõm cổ Enid vì hết dưỡng khí khiến nàng sói đau đớn nhả ra.
“Đồ khốn” Cô chửi
“….Giao dịch được thực hiện” Enid gầm gừ
Nàng giữ tay của Wednesday hạ xuống đáy quần của mình, cảm nhận được gì đó, Wed như có ngọn lửa đốt cháy từng tế bào trong cơ thể….
Thứ ấy của một Alpha….lớn quá.
……
______