[Wenclair] I Love You In Every Universe – 1-1 – bhtt.net
  •  Avatar
  • 100 lượt xem
  • 1 tháng trước

[Wenclair] I Love You In Every Universe - 1-1

Thể loại: ABO
Cảnh báo: tục, ngôn từ 18 nhiều nhưng mà viết H thì không :)))))
__________________________________

Mỗi bước đi của tôi khiến những chiếc cùm rỉ sét nặng nề kêu lanh canh trên nền đá ẩm ướt. Quả bóng treo trên dây xích cứa vào chân tôi và làm mắt cá chân tôi bị thương. Như thể tôi cần những thứ còng kềnh này. Là một nữ phù thủy không có phép thuật; phải làm tôi yếu hơn điều này đơn giản là không cần. Vả lại làm sao tôi có thể sống sót giữa những sinh vật ở đây? Người sói, ma cà rồng, yêu tinh, v.v. Tôi cũng có thể tự sát tối nay. Ít nhất sau đó tôi sẽ chết một cách nhanh chóng. Một phù thủy không có phép thuật sức đe doạ chỉ như là một đứa trẻ sơ sinh vậy.

“Ồ… Hôm nay là ngày may mắn của chúng ta à? Này cô bé, tôi có một bữa ăn ngon cho em đây. Sao nhỉ? Nó là một thanh kiếm thịt cứng ở đây.” Sau đó là vạn tiếng cười lớn.

Những tù nhân mà tôi đi ngang qua đập tay vào song sắt và đưa ra đủ loại lời bình luận coi thường, ham muốn tôi như những kẻ săn mồi đối với con mồi của họ. Điều này xảy ra càng lúc càng nhiều khi tôi đi sâu vào bên trong. Tôi sợ không? Không.

Tôi nghe thấy một trong số chúng hít sâu, hít vào không khí. “Ahhh…” sau đó lại rên rỉ trong sự hài lòng. Đó là một người sói khác. Tôi có thể nói điều đó bằng cách nhìn vào màu mắt của gã ấy. Chúng sáng như ánh đèn led chói của những chiếc xe đồ chơi vậy.

“Mùi hương đó,” Gã trầm giọng nói. “Hãy cố gắng chờ cho đến khi tôi đến với cậu và biến cậu thành đồ ăn của tôi mãi mãi nhé:

Quản ngục dường như đã chịu đủ. “Câm miệng, đồ súc vật thối tha!” cô hét lên và đập ngọn đuốc đang cầm vào các đốt ngón tay của tên sói kia, khiến gã ấy gầm lên một tiếng khá đau.

“Mụ phù thủy chết tiệt! Bỏng đấy!”

“Đáng đời đấy! Giờ thì im đi trước khi tao bắt mày ăn bọ hoặc thậm chí tốt hơn là biến mày thành một con bọ. mày biết không nên chọc giận một phù thủy. Và chắc chắn càng không phải một người như tao!”

Những gã tù nhân ham muốn làm tôi kinh tởm, nhưng cô ấy cũng đáng sợ không kém. Tất nhiên, một phù thủy luôn là một thứ đáng sợ. Một người thực sự mạnh mẽ sẽ chỉ cần nhìn vào một người nào đó cũng đủ khiến người kia ngã xuống sàn. Ngay cả khi tôi vẫn còn sở hữu phép thuật, tôi chỉ là một phù thủy nhỏ, tôi có thể tưởng tượng và ngộ ra rằng cô ấy rất mạnh. Nhưng lại phải trở nên như vậy, làm quản ngục ở một nơi như thế này.

Sau đó lại vang lên một vài câu bình phẩm nữa “Tôi sẽ bú sạch cái lồn khít của cô” và “Cô sẽ bú con cu béo ú của tôi cho đến khi cô nôn ra, mỹ nữ!” Câu nói đó của hắn làm tôi buồn nôn

“Ồ… Đó có phải là bạn cùng phòng mới của nàng tiên Enid Sinclair không?” Người đàn ông cười khúc khích. “Ôi trời… sẽ gặp rắc rối đấy!”

Sinclair?

Nàng phù thủy dừng lại trước cánh cổng tiếp theo và tôi nhìn cô ta đang nắm tay vào ổ khóa. “Alohomora,” cô thì thầm, mở ổ khóa,mở cổng và nghiêng đầu về phía phòng giam song đẩy tôi lê bước vào trong.

“tôi có lời khuyên, hãy cố gắng làm bạn thay vì thù. Vì người bạn cùng phòng của cô là một Alpha đứng đầu bọn này đấy” Quản ngục nói rồi tháo nốt còng chân cho tôi. Trước khi đi, cô ấy bảo rằng “bạn cùng phòng” của tôi sẽ sớm quay trở lại rồi để tôi lại một mình trong căn phòng trống.

Căn phòng khá trống vắng và đơn điệu, hai chiếc giường gỗ nhỏ, cùng một đống cỏ khô được đặt ở trong góc để có thể…Mẹ nó, nghĩ tới thôi cũng đã thấy buồn nôn. Thiếu điều kiện tới mức này sao? Bảo sao mùi của các gian phòng như mùi cống rãnh vậy.

Căn phòng tối chỉ có le lói ánh sáng của ngọn đèn dầu trước cổng sắt.

Wednesday nhìn đống giấy cói trên bàn. Tự hỏi rằng người sói tên Enid kia có đọc được mấy chữ này không? Ở nơi này cô sợ rằng lũ thú hoang không có kiến thức văn hoá này sẽ chẳng đọc được chữ người.

Nhìn hai chiếc giường được đặt ngay ngắn cạnh nhau, tôi phân vẫn mãi rồi quyết định đặt lưng xuống chiếc giường bên trái. Nhắm chặt mắt, tôi đang cố tưởng tượng xem con quái vật tên Enid Sinclair kia trông thế nào, lại khiến bọn chó hoang ở đây tôn sùng hắn như một…đầu đàn.

Một con quái vật đáng sợ, to lớn và vô cùng …kinh tởm? Nghĩ tới đây tôi lại khẽ nở nụ cười, bắt đầu thú vị rồi đấy. Một phù thuỷ cùng một con quái vật kinh tởm ở chung phòng, thật khiến người ta phấn khích.

“Phải làm bạn với hắn” Wednesday nghĩ tới lời khuyên của người quản ngục. Nếu giết hắn không phải tôi sẽ được bọn chúng tôn trọng hơn à? Nhưng khả năng tự tìm cái chết khi chọn điều này cũng rất cao. Cô không hi vọng rằng mình sẽ bị hãm hiếp ở đây nhưng việc bị nghiền nát sọ bởi người bạn cùng ngục tối chỉ khiến cô khó chịu.

Wednesday Friday Addams chính là tên đầy đủ của cô, là con gái cả của một gia tộc lớn, nhưng không mấy khi cô mang theo tộc ấn của mình để đi nhong nhong ngoài đường. Có lẽ vậy mà bọn quý tộc hay mang ngoại lai làm trò tiêu khiển đã bắt cô đi mà không có chút sợ hãi.

“thật xấc xược” Cô lầm bầm

Lúc này sau lưng cô mới vang lên một giọng nói:

“này, đấy là giường của tôi” Giọng nói không đáng sợ, ngược lại nó có chút…yểu điệu. Điều này khiến Wed có chút bất ngờ, cô gượng dậy đưa đôi mắt chưa khỏi tỉnh táo của mình nhìn thân ảnh đang ở phía sau

…Đôi mắt màu xanh ngọc, mái tóc bob màu vàng có những vệt xanh xen lẫn màu hồng…màu mè…Một nữ nhân, có vài vết sẹo nhỏ ở má và trên trán…

Cô ta là ai?

Không nhận được câu trả lời từ tôi, người con gái cũng chỉ cao hơn tôi nửa cái đầu bắt đầu tiến lại gần.

Mẹ nó! Con quái vật này mạnh hơn tôi tưởng.

Người con gái hơn tôi nửa cái đầu ấy dễ dàng nhấc tôi lên bằng một tay rồi ép cơ thể tôi vào tường. Ả đưa tay kia lên, ấn vào cổ tôi. Tôi lúc này mới bắt đầu cảm nhận được sự sắc nhọn từ móng vuốt của ả.

“Enid Sin…clair?” Tôi khó khăn lấy hơi để có thể nói ra từng ấy chữ. “sẽ giết tôi để cái tên mình thêm được tôn vinh. Hay sẽ không thể giết tôi đây? Enid?”

Đôi mắt xanh nhìn tôi có vẻ căm phẫn, nhưng sau đó lại thả tôi xuống ngay khi tôi sắp chết ngạt vì thiếu không khí.

“cậu là một Addams?” Enid gầm gừ sau khi đã ngửi thấy mùi gì đó trên cơ thể tôi

“thế thì..?” Wednesday sau khi điều chỉnh lại nhịp thở thì đáp lại

“một kẻ ngoại lai quý hiếm như vậy, sao phải ở nơi khỉ kho cò gáy này thế?”

“liên quan tới cô?”

“….”

Enid im bặc, nàng có lẽ không muốn phải nói thêm gì với cái con người cứng đầu này. Song nàng vẫn tỏ ra mình là một người vị tha để mở lời.

“tôi không cần biết cậu tên là gì, nhưng hãy nhớ ở đây đừng dùng tên thật. Cậu có thể là kỳ lân, nhện, sâu, bọ, ếch…”

Wednesday nghe vậy thì nhìn vào cái người trước mặt….”sao lại không giết t-“

“vì cậu không đủ đe doạ đấy” Enid nói rồi lại gần cô.

“Mèo đen nhỏ nhé. Biệt danh này lại rất hợp với cậu đấy”

“gớm ghiếc”