[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia – Vận động buổi sáng – bhtt.net
  •  Avatar
  • 15 lượt xem
  • 4 tháng trước

[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia - Vận động buổi sáng

BẠN ĐANG ĐỌC

Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.

#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich

Mewnich bị nóng làm cho tỉnh, người dán sát sau lưng nàng giống như lò lửa vẫn còn chưa đủ sao mà người nọ còn không ngừng đem chăn kéo lên, nàng dùng chân hất xuống, người nọ lại kéo lên, giống như nàng là một bé gái không hiểu chuyện mà cô lại là một vú nuôi rất giỏi chăm sóc người khác.

Mewnich nóng nực đổ mồ hôi khắp người, bình thường điều hòa luôn thổi khí mát lạnh thoải mái cả người mà giờ giống như mất đi tác dụng. Nàng vươn tay mò mẫm, sờ soạn nửa ngày mới nhớ lại remote không ở bên cạnh mình mà ở phía bên kia.

Tay Mewnich trường qua người June, hai mắt mở to nín thở, cố gắng tìm kiếm remote.

Gần tới, chỉ còn một chút nữa là chạm vào remote.
Người dưới thân đột nhiên xoay người lại, đem nàng nằm lại bên dưới, nàng trơ mắt nhìn remote ngày càng cách xa mình. June chôn mặt trong cổ nàng, âm thanh truyền đến thông qua gối đầu, nhừa nhựa tựa như hồ dán, “Mewnich em lạnh không?”

Không lạnh, nóng muốn chết.

Mewnich thở dài, nàng muốn đem người trên đẩy ra.
Nhưng mà June lại mạnh mẽ đến nữa, cơ thể giống như côn trùng không ngừng nghỉ bò lên người nàng, chân trần thon dài của cô lại tiến vào giữa hai chân mà cọ vào vùng tư mật mẫn cảm của nàng.

Cái tay dưới chăn lại tiếp tục hoạt động, bò lên thắt lưng mỏi muốn chết của nàng cùng mông.

Ký ức điên cuồng hôm qua bị đánh thức, một màn đó lại hiện lên trước mắt, cơ thể mệt mỏi đến chết lặng lại muốn có cảm giác, dòng nước bắt đầu khởi động, giống như theo cơ thể tràn xuống dưới rap giường.
Miệt mài quá độ sẽ chết, June là muốn giết chết nàng sao?

Mewnich nói, “Thật sự đủ rồi..June, em nói June dừng lại đi.”

June cắn vào xương quai xanh của nàng nói, “Em nhất định rất lạnh, đừng lo, tôi lập tức làm cho em nóng lên.”

Có ma mới cảm thấy lạnh, bây giờ nàng nóng muốn đột quỵ luôn rồi. June chính là tìm một cái cớ quang minh chính đại để tấn công tiếp.

“Ưm..Em không cần..” Môi của Mewnich lần nữa bị chặn lại, cả tiếng thở hổn hển cũng bị June nuốt lấy.
Đầu lưỡi của June quấn lấy môi nàng, lúc mút lúc lại cắn nhẹ, làm cho hai người dính chặt không thôi.
Cảm giác đến đây, từ chối đã trở thành nhiệm vụ khó khăn.

June lại như trước nhanh chóng tiến vào trong thế giới của nàng, da thịt ấm áp như một tầng sóng cuồn cuộn đánh úp lại, nuốt lấy cô, kéo cô vào nơi sâu thẳm nóng bỏng. Nàng giống như bông hoa nở rộ tưng bừng, nước xuân tràn trề.

Mewnich nâng lên thắt lưng mềm yếu, kèm theo tiếng rên rỉ động lòng người. Thân thể nàng đã mẫn cảm đến tận cùng, June lại nhẹ nhàng chậm rãi dùng lưỡi nhấm nháp, ngậm lấy đỉnh trái cây sưng đỏ, từng đợt tê dại làm cho Mewnich nhíu mày, ngón chân co quắp lại một chỗ.

“Ưm..Ư..A..” Ngón tay Mewnich bấu trên lưng June để lại thêm những dấu vết mới. Nàng liếm khóe môi khô khốc, đầu lưỡi vô thức liếm trúng môi June, lại giống như cá mắc vào lưới, bị June bắt được.

“Hiện tại không lạnh nữa, đúng không?” Giọng điệu mang theo vài phần đắc ý.

Đồng hồ sinh học của Mewnich tự nhắc nhở nàng, nếu không chấm dứt trận hỗn chiến này thì hai người nhất định phải đối mặt với kết quả đi làm muộn, muộn là việc nhỏ, giải thích chuyện hai người cùng nhau đến muộn như thế nào mới chính là sự tình làm cho hai người đau đầu. Nếu hai người bọn họ không hẹn mà cùng muộn, người trong công ty sẽ nghĩ gì?

“Nhanh lên, June nhanh lên.” Mewnich cầu June.

June cho là Mewnich yêu cầu khẩn cấp, vì thế vui vẻ nghe theo mệnh lệnh, cơ thể bò xuống dưới, chăn không ngừng nhấp nhô sau dừng lại, Mewnich nắm lấy mái tóc dài của June, vì đột nhiên bị kích thích mà hít sâu một hơi.

Mewnich vẫn không ngừng run rẩy, hai chân co rồi lại duỗi thẳng, trong bụng như có ma quỷ hút sạch không khí, làm cho người nàng không còn sức lực, bụng dưới truyền đến từng đợt run rẩy càng thêm mãnh liệt, lý trí của nàng vốn không thể kháng cự lại thứ dục vọng này.

Rốt cuộc khi nàng tỉnh táo lại mới ý thức được bản thân đã lên đỉnh, bụng vẫn còn co thắt, cả người người vẫn run rẩy không ngừng, vừa mệt mỏi lại vừa rất thoải mái.

June chui từ trong chăn ra, đem bờ môi nóng ướt hôn lên môi nàng, đầu lưỡi tham lam tiến vào nơi sâu nhất, đem hương vị nồng đậm dâng đến trong miệng nàng.

Mewnich dùng hết sức lực đẩy cô ra, thẹn quá hóa giận nhìn cô, “June, June không thấy dơ à.”

Hương vị ấy vẫn tràn lan trên đầu lưỡi nàng, giống như khắc sâu vào trong ký ức của nàng, làm cho nàng vĩnh viễn cũng không thể nào quên.

June ôm lấy chăn, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn nói, “Chỗ nào của em cũng đẹp, một chút cũng không dơ.”

Mewnich hét lên, “Lần sau không được làm như vậy.”

“À, lần sau thì để lần sau nói đi.” June ngáp một cái thật lớn, nói “Hay là hôm nay chúng ta xin nghỉ phép đi?”

“Em muốn đi làm.”