BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
“Tôi nghĩ em chắc chắn sẽ hài lòng.” June ôm chầm lấy Mewnich, ném nàng lên giường lớn, tự mình cũng nhào tới.
“Hài lòng, hài lòng quá mức, vậy được không?” Mewnich nói.
“Những lời này đợi lát nữa hãy nói.” June bị mấy suy nghĩ gian tà xâm chiếm đầu óc.
Mewnich trợn tròn y như cô, “Bây giờ chúng ta làm gì?”
“Tắm rửa ăn cơm sau đó làm việc.” Thật ra cũng không nhất thiết phải để ý như vậy, trình tự có thể thay đổi.
Nhưng Mewnich không lựa chọn giống như June nàng quyết định phải đi tắm, June đành phải đứng lên từ trên giường lớn mềm mại, đi mở nước trước cho nàng tắm.
Đặc trưng ở đây là nước suối rất lạnh, thời điểm bước vào chỉ cảm thấy nước lạnh đến thấu xương, kiên nhẫn một lúc sẽ phát hiện khổ tận cam lai, cả người thoải mái.
Cái sân nhỏ nằm ngoài trời, ngước lên có thể nhìn thấy ngọn cây đung đưa theo gió, có đôi khi những chiếc lá sẽ rụng rơi trên mặt nước, thỉnh thoảng sẽ thấy chim bay qua giữa những tán lá, lóe lên như một tia sáng.
“Ở đây thật thoải mái.” Một tay Mewnich chống cằm nghiêng đầu nói với June.
June cầm một ly rượu đưa nàng, “Sau khi uống rượu thì em sẽ càng thoải mái hơn.”
Mewnich không chút ngần ngại tiếp nhận.
Rượu mang theo mùi vị của dòng suối trong, còn có mùi hương nhàn nhạt của cây cối xung quanh.
June uống rượu nhìn lên bầu trời từ từ tối đen, giọng điệu cảm xúc như than thở, “Thật ra lúc đầu tôi đã liệt kê nơi này vào một trong những nơi hưởng tuần trăng mật.”
“Tuần trăng mật?” Mewnich nghe thấy từ này thì trong tim liền phát ra tiếng đập thình thịch.
“Kế hoạch khi đó, tôi còn để lại cả một danh sách rất dài, tôi đi tìm được, đến một lúc nào đó chúng ta cùng nhau đi khắp nơi, có được không?”
Không phải với ai khác, chỉ là với Mewnich.
Mewnich mỉm cười, “Được.”
“Chuyện này phải nghe tôi. Sau này thì chuyện nhỏ cũng sẽ nghe tôi, chuyện lớn thì đều do em làm chủ.” June cụng ly rượu với nàng.
“Nhưng mà ai quy định chuyện gì thì tính là chuyện nhỏ, chuyện gì thì tính là chuyện lớn.” Mewnich nói.
June nuốt một ngụm rượu trong cổ họng xuống, sự đụng chạm giữa hai người là không thể nào bị mất đi.
Giường lớn này làm cho người ta muốn chết chìm ở trong đó, ngước lên có thể nhìn thấy bầu trời, bóng cây chuyển động, còn có sao lấp lánh trên bầu trời.
Trên mặt đất cạnh giường còn đốt mấy ngọn nến, ánh sáng mờ nhạt gần như không được chú ý.
Cơ thể Mewnich giống như một món ăn thượng hạng được bày trên giường lớn, làn da mát lạnh tỏa ra hương thơm giống như mùi của rượu.
June gặm nhấm cần cổ trắng nõn của nàng, liếm rồi lại cắn, còn dùng chóp mũi cọ qua cọ lại, hơi thở nóng rực phà lên trên mặt, Mewnich mở đôi mắt mơ màng, tình cờ nhìn thấy được có rất nhiều sao.
“Ở đó hình như chòm sao Bắc Đẩu.”
June lấy tay che mắt Mewnich, “Không cho em ngắm sao.” Cô không muốn sự chú ý của Mewnich bị lấy đi.
Mặc dù mắt của Mewnich không thể nhìn thấy, nhưng trong trái tim lại thấy được vô số những vì sao, những vì sao có một sự ấm áp, bao bọc lấy cả người nàng, khiến cho nàng chìm đắm trong đó không thể tự thoát ra được.
Sau đó hai người lặng lẽ nằm bên nhau, ngắm sao không chớp mắt.
Đột nhiên Mewnich chỉ vào một ngôi sao đặc biệt sáng hơn ở trong đó, “June có thấy ngôi sao đó có màu vàng không?”
June nhìn thật lâu, sau đó nói, “Đó là đom đóm.”
Lại nhìn kỹ, ở trong sân nhỏ có rất nhiều đom đóm đang bay. June toàn tâm toàn ý chăm chú nhìn Mewnich, miệng nàng nở nụ cười ngọt ngào, năm tháng đẹp đẽ như thế, cô nhanh chóng đắm chìm trong thời khắc này.