[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia – Tôi không thể chấp nhận anh – bhtt.net
  •  Avatar
  • 16 lượt xem
  • 5 tháng trước

[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia - Tôi không thể chấp nhận anh

BẠN ĐANG ĐỌC

Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.

#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich

Cho đến khi ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ biến thành những ánh đèn đủ mọi màu sắc, Mewnich mới nhận ra bây giờ trời đã tối.

Nàng vẫn luôn đợi June, nhưng June thậm chí cũng không nhắn một tin nào cho nàng. Vô thức đợi đến lúc này, chiếc bánh đặt ở trên bàn không biết có chảy hay không, nếu ý định của June là món kem lạnh, như vậy hôm nay hai người cũng không có mà ăn.

Mewnich thất vọng đứng dậy, tính đem bánh kem bỏ vào tủ lạnh.

Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Mewnich nhìn về phía đó, nàng đã không biết được tốc độ đi ra mở cửa của mình nhanh như một con gió, giống như sự chờ mong trong lòng nàng.

Người ở cửa không phải June, mà là những người dù nàng có nghĩ cũng nghĩ không ra.

Mẹ nàng dắt Lookzo bước vào cửa, sau lưng bà là chị em họ thân thích của nàng, và cuối cùng là một người đàn ông xa lạ đối với nàng.

Mẹ nàng tiếp đón mời người đàn ông này ngồi trên ghế sofa, Mewnich bị bà kéo qua nói: “Mewnich, chắc con không nhớ anh họ phải không, mười hai năm trước nó di cư sang Đức.”

Sau khi được mẹ nhắc nhở, Mewnich mới có một chút ký ức, người trong trí nhớ chính là anh họ hồi nhỏ, mới phát hiện thì ra thời gian đối với một người đàn ông là một việc quan trọng như thế nào.

Người này là họ hàng không có quan hệ huyết thống với nàng, từ một chàng trai gầy đeo kính cận của mười hai năm trước nay trở thành một người đàn ông cao to cường tráng, mà người này đang ngồi trên ghế sofa của nàng, trong nụ cười mang theo ẩn ý, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi không thôi.

Ánh mắt của mẹ nàng quá mức trìu mến, khiến nàng nhìn ra một vài dấu hiệu.

Mewnich tiếp đón mời họ hàng ngồi xuống. Mẹ nàng đã đặt một cái bánh kem lớn, trong lúc họ vào cửa thì chiếc bánh ba tầng cũng đã được giao đến, nhân viên giao bánh cũng theo sau giúp châm nến.

Tình cảnh xảy ra trước mắt là sự bất ngờ đối với Mewnich, kế hoạch của nàng hoàn toàn bị phá hỏng, hơn nữa có khả năng sẽ xảy ra những rắc rối không cần thiết.

Lòng nàng rối như tơ vò, hai tay siết chặt ly rượu, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệt.

Mẹ nàng quan sát tỉ mỉ, hỏi nàng: “Con không thích mẹ mừng sinh nhật cho con sao?”

“Không có, mẹ, không phải, con chỉ cảm thấy có quá nhiều người, con thích được yên tĩnh hơn.” Tình thân vĩnh viễn không có sai, Mewnich không thể từ chối sự sắp xếp của mẹ mình, nàng biết mẹ là muốn tốt cho nàng. Nhưng bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt ồn ào như thế này không phải là điều nàng muốn, nàng chỉ muốn cùng một người bình bình đạm đạm đón ngày này trôi qua.

“Mẹ..con..” Mewnich ngần ngại không biết có nên mở miệng nói chuyện này hay không, lúc này mẹ nàng đã kêu anh họ lại: “Con qua đây, qua bên này ngồi, con cùng Mewnich nhiều năm rồi không gặp nhau, chắc có nhiều chuyện để nói.” Mẹ nàng cười tủm tỉm nhường chỗ ngồi cho anh ta.

Anh ta cảm ơn xong ngồi xuống, Mewnich trước sau cũng không có nhìn anh ta, anh ta vẫn ra dáng phong độ trí thức duy trì bình tĩnh.

“Trong thực tế em vốn không tính toán đến chuyện yêu đương nữa, phải không?”

“Không có, ai nói với anh?”

“Có người nói cho anh biết em đang tìm kiếm một cơ hội mới, anh vừa mới từ Đức trở về, nghe được tin này liền tích cực ứng cử.”

“Tại sao?”

“Bởi vì một người đàn ông độc thân biết mối tình đầu của mình đang muốn tìm đối tượng thì không thể không vui mừng cho được.”

“Mối tình đầu?”

“Hình như anh chưa có nói cho em biết thật ra em chính là mối tình đầu của anh.”

“Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận anh.”

“Không sao, anh cũng không phải tuổi trẻ bồng bột, một chút đã kích này có thể chấp nhận được.”

“Em xinh đẹp như vậy, có câu nói rằng, người ta chỉ yêu nhan sắc của em lúc còn trẻ, anh lại yêu thích gương mặt em khi đối mặt với những thăng trầm. Tất nhiên, anh không phải nói em hiện tại đang đối mặt với những thăng trầm, ngược lại, em bây giờ càng đẹp hơn.”

“Cảm ơn. Nhưng tôi vẫn không thể cho anh hi vọng.”

“Em thật tàn nhẫn.”

“Nếu tôi cho anh hi vọng rồi lại cho anh tuyệt vọng, đó mới thật sự là tàn nhẫn.”

“Không có chút khả năng nào sao?”

“Không có.”

Mẹ nàng nhìn hai người nói chuyện với nhau cực kỳ thích thú, thừa dịp anh họ nàng tránh đi liền đi tới hỏi: “Mewnich, con thấy thế nào?”

“Mẹ, mẹ không cần bận tâm vì con, con sẽ không kết hôn nữa đâu.” Mewnich không nghĩ cho ai bất kỳ cơ hội tiếp cận không gian của nàng, nàng sẽ không kết hôn nữa, không nghĩ sẽ lại thỏa hiệp, kết hôn một lần là bởi vì nàng hoàn toàn không biết mình muốn gì, vì thế lựa chọn chấp nhận, giao bản thân cho hôn nhân nhưng lại không hiểu rõ nó, cho đến khi hôn nhân không có tình yêu, tổn thương người khác mà cũng là hại luôn chính mình.

“Con bé này, con muốn làm thế nào đây, có phải là do Tee đối xử tệ bạc với con hay không, sao con không nghĩ là mình sẽ tìm được một người đàn ông đối với con tốt hơn.”

“Mẹ”

“Bác gái, xem ra Mewnich cô ấy đã có quyết định của mình, con nghĩ bác cũng không cần sốt ruột dùm con, hai người ở bên nhau là do duyên phận, duyên phận vẫn chưa đến, có muốn cũng không được.”

“Nó không phải không có duyên phận với con, nó vốn là không cần.” Mẹ nàng sợ hãi, sợ sự tồn tại của một khả năng khác, bà càng nghĩ càng sợ, ban đêm cũng không ngủ được, chỉ có thể nhìn thấy Mewnich kết hôn bà mới yên tâm, thế nhưng Mewnich cố tình muốn treo lòng của bà, làm cho bà lo lắng sợ hãi.