[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia – Tôi hỏi em, em có hối hận hay không – bhtt.net
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 5 tháng trước

[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia - Tôi hỏi em, em có hối hận hay không

BẠN ĐANG ĐỌC

Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.

#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich

Mewnich đi vào để gặp mẹ nàng, lại thấy không có ai ở nhà, nhưng thật ra cha nàng đang ngồi đọc sách trong nhà.

Mewnich đi đến ngồi xuống bên người cha nàng, lặng lẽ chờ đợi ông lên tiếng. Cha nàng là người ít nói, mặc kệ đối với người trong nhà hay cấp dưới ông cũng ít khi mở miệng, nhưng một khi mở miệng thì người khác đều phải nghe lời ông. Cha nàng hiếm khi ở nhà, chủ yếu luôn bận rộn ở bên ngoài, thời điểm nhàn rỗi thỉnh thoảng sẽ về nhà một chuyến, cũng luôn bỏ qua nàng. Sau khi ông về hưu, ở nhà tránh gặp người ngoài, không màn chuyện đời.

Lần này Mewnich đến không ngờ gặp ông, thầm nghĩ không thể có chuyện trùng hợp như vậy, ông ở đây chờ nàng nhất định là có lý do.

“Mewnich, con có nghiêm túc không?” Cha nàng mở miệng nói.

“Cha, con thật sự nghiêm túc, thật đến không thể thật hơn.”

“Con từ trước tới nay chưa bao giờ nói với chúng ta.”

“Lúc đó con còn chưa quen biết cô ấy, cho nên con cho rằng không cần thiết phải nói cho cha biết.” Mewnich luôn chờ đợi một người xuất hiện, người đó sẽ dẫn dắt nàng đi ra khỏi thế giới hỗn loạn này, đến một thiên đường. Giấc mơ này cùa nàng đã có khi nàng là mẹ của người ta, là người phụ nữ đã ly hôn, nàng lại càng tin tưởng, càng chăm chỉ cố gắng.

“Vậy chuyện giữa con và Tee là làm sao? Con có nghiêm túc khi kết hôn với nó hay không?”

“Cha..” Đối với câu hỏi sắc bén của cha mình, Mewnich lộ ra biểu tình áy náy.

“Vớ vẩn.”

“Con không thương anh ấy, con đồng ý lấy anh ấy là bởi vì ngoại trừ con ra, tất cả mọi người đều bảo con nên lấy anh ấy.”

“Con có thể không kết hôn.”

Mewnich cũng đã từng hỏi chính mình như vậy, “Sau đó con đã biết, cho nên con đã quyết định ly hôn với anh ấy, không nghĩ tiếp tục làm lỡ việc của anh ấy. Cha, cha giúp con nói vài lời với mẹ đi, nói cho mẹ biết ngày hôm qua là ngày con tỉnh táo nhất trong suốt hơn 30 năm qua, con cũng biết rõ ràng mình đang làm cái gì, con không muốn lừa dối mọi người, không phải trốn tránh hôn nhân, cũng không phải vì bất kỳ một ai khác, con chỉ vì bản thân mình.”

“Con đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Con đã suy nghĩ kỹ rồi, con chưa bao giờ giống như bây giờ biết rõ mình muốn cái gì.”

“Cha mặc kệ con. Con lớn như vậy có thể tự quyết định được cuộc sống của mình, không đến phiên cha phải để ý tới. Nhưng mà trong lòng mẹ con rất khổ sở con có biết không. Bà ấy sợ con cũng giống như cô của con không bao giờ quay về nữa.”

“Con sẽ không.”

Mewnich đợi hồi lâu, mẹ nàng cũng không có về, cha nàng liền khuyên nàng tạm thời nên trở về trước.

June ở nhà làm một bàn đồ ăn, đợi đến khi đồ ăn nguội hết, Mewnich còn chưa có quay về, cô lấy lồng che đồ ăn lại để giữ ấm.

Lúc Mewnich trở về thì yếu ớt mệt mỏi, không còn hơi sức, cả người phủ lên một màu xám tro, giống như toàn bộ sức sống đều bị rút ra khỏi cơ thể, chỉ còn lại một cái xác.

June dìu nàng đến ghế, Mewnich che mặt mình, âm thanh theo khe hở ngón tay tràn ra nức nở, “Bây giờ em không biết phải làm sao nữa, em giống như không còn suy nghĩ được gì nữa hết.”

“Tôi hỏi em, em có hối hận hay không?”

“Em không có gì để hối hận.”

“Tôi sẽ luôn ở cạnh em, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, tôi và em cùng nhau đối mặt.”

Buổi tối Mewnich ngủ không ngon, đến nửa đêm tự dưng thức giấc, mở to mắt tỉnh táo.

June cũng không có cách nào đi vào giấc ngủ, thức dậy từ lúc nào không biết, thấy nàng tỉnh dậy thì kéo nàng vào trong ngực mình, không để cho nàng giãy dụa, dùng cả tay chân vòng qua người nàng.

“Nếu em không ngủ tôi sẽ làm cho em tối nay khỏi ngủ luôn.”

“Bây giờ em còn đang suy nghĩ nhiều thứ, không có tâm trạng để ngủ.”

“Tôi mặc kệ em đang suy nghĩ chuyện gì, bây giờ ngủ ngay cho tôi.”

Bị ghìm chặt ở trong ngực làm cho Mewnich như muốn chết ngạt, nhưng nàng lại tìm được cảm giác an toàn.

“Đừng sợ, có tôi ở đây.”

“June xem em là con nít sao?”

“Tôi xem em là người yêu của tôi. Thoạt nhìn tinh thần của em không tệ, chúng ta vận động một chút, như vậy em sẽ không cần lo lắng là không ngủ được.”

June xoay người để Mewnich nằm dưới, kéo áo ngủ của nàng lên, tay để trên ngực nàng.

“Bây giờ June còn có tâm trạng để làm mấy chuyện này..”

Tay June đi vào trong quần lót của nàng, đầu ngón tay linh hoạt trượt đến bên cạnh đóa hoa, phác thảo hình dạng đóa hoa, mật ngọt từng chút một trào ra.
“Hôm nay em thật sự rất mệt mỏi, June, lần sau được không?”

June trêu chọc nàng một hồi thì đột nhiên quay người sang nằm bên cạnh, nhấc chân lên kẹp lấy hai chân của nàng, tay vòng chiếm lấy cơ thể nàng, ôm nàng như ôm gối.

“Bây giờ ngoan ngoãn ngủ đi, bằng không tôi sẽ thật sự làm cho em mệt chết.”

“June..”

“Tôi sẽ chăm cho em.”

Mewnich nhìn gương mặt cô, June bị cái nhìn của nàng quấy rầy, mắt vẫn nhắm, khóe miệng lại nhếch lên, “Còn nhìn tôi, còn nhìn nữa tôi sẽ ăn em luôn á.”

“Ngây thơ.”

Mewnich áp mặt vào ngực June, nhắm mắt được vài phút sau liền chìm vào giấc ngủ sâu.

June mở mắt nhìn nàng hồi lâu, cũng không biết Mewnich có thể nghe thấy hay không, thì thầm với nàng, “Cảm ơn sự dũng cảm của em.”