BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
Sau khi Pum và Lookzo đi rồi, nhà chỉ còn thuộc về hai người, nhưng số lần ở nhà của Mewnich lại giảm đi.
Phần lớn thời gian hai người đều ở căn nhà cách công ty không xa của June. Chủ yếu là không muốn gấp gáp, có thể ngủ thẳng giấc, thức dậy còn có thể ăn sáng, có nhiều thời gian để tận hưởng một buổi sáng tốt đẹp.
Mewnich cũng đem một ít vật dụng cá nhân chuyển đến nhà June, hai người bình thường đi qua đi lại giữa hai nơi, nhưng có một thứ không thay đổi đó là hai người luôn ở bên nhau.
Tối thứ sau, sau khi trải qua một tuần làm việc mệt mỏi, không muốn đi đâu cả, chỉ muốn nằm tắm bọt trong bồn tắm ở nhà, mở điều hòa, ăn dưa hấu.
June rất thích dưa hấu, ngày nào cũng không muốn bỏ qua, trong tủ lạnh luôn để nửa trái dưa được bọc trong màng tươi.
Ngồi trên sofa, June để nửa trái trên đùi cầm muỗng múc ăn, còn mắt nhìn chăm chú xem TV.
Mewnich tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, đi ngang qua trước mặt June, một làn gió thơm mát thổi qua, tầm mắt của June ngưng đọng bên dưới váy áo ngủ của nàng, khẳng định mùi hương ấy tỏa ra từ bên trong váy.
Mewnich nhận lấy cái muỗng của June, nàng không có ăn ruột dưa hấu, mà ngược lại chỉ uống nước bên trong.
Toàn bộ tiếng động và động tác phập phồng của nàng làm cho June tơ tưởng liên miên, Menwich đưa tay vén mái tóc rũ về sau tai, để lộ vành tai nho nhỏ ửng hồng sau khi tắm.
Mewnich ngã người lên ghế sofa, June áp sát người nàng.
Dưa hấu đang ăn dở bị để trên sofa, vẻ mặt của June lúc này không chỉ là muốn ăn dưa hấu đơn giản như vậy.
“June lúc nào cũng đều ham muốn thế sao?”
Mewnich véo cái mũi June mà trêu chọc cô.
“Phụ nữ ba mươi như lang như hổ, không phải tôi đã chứng minh điểm ấy rồi sao?” June bắt đầu cắn cổ của nàng, để lại trên đó vô số dấu vết.
Một bàn tay của June bắt đầu vén váy ngủ của nàng, chụp đến ngực, cầm lấy nơi mềm mại không được áo ngực bao bọc, bắt đầu vẽ vòng tròn quanh đỉnh, mà tay còn lại đang khiêu khích ở giữa khe hở cách lớp vải dệt, từ từ, nơi đó trở nên ẩm ướt, thấm qua lớp vải tràn ra bên ngoài.
Mewnich giơ tay lên, hạ người xuống, điều chỉnh nửa người trên cho thoải mái một chú, tư thế này vừa vặn chạm vào môi June.
Mewnich hé mở đôi môi của nàng, chủ động hôn lên môi của June.
June mỉm cười, để cho Mewnich cắn đầu lưỡi mình.
Quần nhỏ mới mặc vào chưa được bao lâu đã bị cởi ra, một đường trượt xuống, kéo đến đầu gối.
Lần này June thay đổi tư thế, ôm Mewnich cùng đưa lưng về một phía, quay mắt về chỗ tựa lưng sofa.
Phía trước Mewnich không có lối thoát, mặt sau lại là sự áp bức của June, cả người đều không thể động đậy.
June móc một chân Mewnich, ép ở trước ngực nàng. Một bàn tay nhẹ nhàng trượt xuống đi vào giữa hai chân ẩm ướt của nàng.
Mewnich rất nhanh đã ướt, nhiệt tình giống như lúc nào cũng có thể tiếp nhận sự tiến đánh của cô.
Cô rất kiên nhẫn ở lại bên ngoài một lúc sau mới tiến vào, động tác đi vào liền trở nên nhanh lại mạnh, mỗi một lần đều chạm trúng vào điểm huyền bí trong người Mewnich, khiến cho cơ thể Mewnich vừa nhức vừa tê rần, không ngừng run rẩy và thổn thức thành tiếng.
Mewnich nâng chân đang run rẩy lên, mà cơ thể dán trong lòng ngực June đã nóng hừng hực, June vừa cắn lỗ tai nàng, vừa dùng ngón cái ấn lên trái cây nho nhỏ đã căng cứng, bắt đầu đảo một vòng lớn quanh điểm đó. Lần này Mewnich càng run rẩy dữ dội hơn nữa, cả người không tự chủ được mà uốn éo theo cô.
“Thoải mái chứ?”
“Đừng hỏi.”
“Nếu không thoải mái, có cần tôi dùng thêm sức vào sâu hơn một chút không? Hay là em thích tôi dùng lưỡi..”
“Đủ rồi.” Mewnich thật muốn ngăn lại cái miệng của June, cứ mở miệng thì sẽ nói lung tung.
“Em không nói rõ ràng tôi sẽ không biết được, rốt cuộc thì đủ rồi, là ở trên hay là ở dưới?”
“Em nói đủ thoải mái rồi.” Mewnich cố sức nói xong câu đó, liền vùi mặt vào trong đệm dựa lưng sofa.
“Đừng đè nén, giọng nói hay như vậy nếu không nghe được thì rất đáng tiếc, kêu lên thật sự mất hồn, chắc chắn rất thoải mái.” June không cho Mewnich trốn tránh, kéo nàng từ trong gối ra.
Mewnich cắn vào ngón tay June, June liền ác ý trả thù, nửa thân dưới truyền đến sự ra vào mãnh liệt làm cho đầu nàng trống rỗng.
Ngón tay của June và phía dưới cùng duy trì nhịp điệu ra vào giống nhau, cùng lúc cũng không quên hôn cổ và vành tai nhạy cảm của Mewnich, làm cho nàng thoải mái lên đến thiên đường.
Mewnich xoay người lại nằm đè lên June, “June, em muốn ăn June.”
“Mời hết lòng tận hưởng, đừng khách sáo.” June nháy mắt quyến rũ nàng.
Mewnich cũng không phải là người ăn chay, tuy nàng không có kinh nghiệm phong phú như June, nhưng nàng thuộc loại sách vở, có kiên nhẫn có nhịp nhàng, có trật tự không có ra vào loạn xạ, June chắc chắn sẽ chỉ dùng tiếng rên nóng bỏng để kích thích thần kinh Mewnich, để cho người nàng cảm nhận được cái gì gọi là đồng cảm.