[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia – Nói nữa tôi sẽ hôn em – bhtt.net
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 7 tháng trước

[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia - Nói nữa tôi sẽ hôn em

BẠN ĐANG ĐỌC

Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.

#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich

Kết quả không phải June bỏ đi, cô đi qua mặt trước đến bên cạnh nàng, sau đó mở cửa xe mời Mewnich đi ra khỏi xe, June để cho Mewnich ngồi vào ghé phụ, đổi lại chỗ ngồi của hai người.

Mewnich bị bắt buộc ngồi vào ghế phụ, June cài dây an toàn cho nàng, trong khi nàng vẫn còn đang bối rối không hiểu chuyện gì thì cô nói, “Tôi luôn có một kế hoạch, lúc nào đó sẽ bắt cóc em đi một tuần, bây giờ không làm thì còn đợi đến khi nào.”

“Bắt cóc?” Mewnich cho là mình nghe lầm, vì sao trong đầu June luôn luôn có những suy nghĩ lạ lùng như vậy?

“Đúng vậy, là bắt cóc, lần này em không có quyền phản đối, phải nghe tôi, nếu em không ngoan thì tôi sẽ trói em lại.” Lúc June cười thì răng sáng bóng lên, bọn cướp cười cũng xán lạn như vậy, còn người bị cô bắt cóc lại không có tâm trạng để cười.

“Cái này không có vui một chút nào, June..” Lời nói của Mewnich bị nụ hôn mạnh mẽ của June cướp lấy, June không chỉ nuốt hết toàn bộ sự phản đối của nàng vào bụng, mà còn hung hăng mút cái lưỡi thơm tho của nàng để trừng phạt.

“Nói nữa tôi sẽ hôn em.”

Mấy chiếc xe ở sau cùng bị mắc kẹt lại với nhau, chủ xe gắt gỏng bắt đầu ấn còi chống đối, thậm chí có người bắt đầu chuẩn bị thò đầu ra mắng. June đạp chân ga, chiếc xe bắn đi giống như một viên đạn, hướng về một nơi mà Mewnich không biết.

Ở trên đường, June gọi điện thoại về cho mẹ nàng, dùng điện thoại của nàng, phiền họ chăm sóc Lookzo dùm.

Mặc kệ người ở đầu dây bên kia nói như thế nào, June rất ung dung ngắt điện thoại sau đó tắt máy đi.

“Đó là điện thoại của em.” Mewnich phản đối.

“Thế thì sao, dù gì bây giờ em cũng đã là người ở trong tay tôi.” June tự khen bản thân ở trong lòng, cô chắc chắn sẽ làm hết chức trách của một tên bắt cóc.

Du lịch không có mục đích giống như một cuộc phiêu lưu, nhìn thấy cảnh vật trước mắt trở nên xa lạ, càng ngày càng cách xa thành phố quen thuộc, cảm thấy bản thân như rời khỏi mặt đất cứng rắn mà bay giữa bầu trời.

Xe chạy đến vùng ngoại ô hẻo lánh, trên một con đường chưa từng thấy trước đây.

Hai bên sườn đồi mọc đầy cây xanh, ở giữa là một con đường quanh co khúc khuỷu, chỉ nhìn thấy hàng cây phía trước càng lúc càng xanh, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phát hiện cả con đường đã biến mất trong rừng cây.

“Rốt cuộc chúng ta đi đâu?”

“Em đoán đi?”

“Em đoán không ra.”

“Sắp đến rồi, nhìn thấy bảng hiệu bằng gỗ ở phía trước không?”

June chỉ vào bảng hiệu phía trước có viết mấy chữ lớn Biệt Thự Nghĩ Dưỡng…

“Thật đúng là hù em mà, em còn tưởng June muốn làm gì chứ?”

“Em nghĩ tôi muốn làm gì?” Cô dám đảm bảo trong đầu Mewnich bây giờ chắc chắn chứa mấy cái ảo tưởng vô cùng độc ác.

Mewnich quay qua ngắm phong cảnh bên ngoài, kiên quyết không ngó ngàng đến cô.

Phòng ở đây là những gian riêng biệt độc lập, khoảng cách giữa gian này và gian khác khá xa, mỗi một gian đều dùng đá xanh lót từ trong ra tới đường chính.
Mặt sau gian nhà là một cái sân nhỏ, mặt đất được lát bằng tre, một thùng gỗ lớn được đặt ở đó để trang trí, mà kế bên thùng gỗ là một cái ao làm bằng đá, nước chảy từ trên núi xuống đây, trong vắt mát lạnh.

June mở cửa phòng, một chiếc giường lớn ở bên trong dẫn vào trong mắt, chỗ cạnh cửa sổ còn có một bàn trà nhỏ và ghế nằm. Ở đây yên tĩnh giống như thế ngoại đào nguyên vậy.