BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
Vào buổi chiều, Mewnich gặp thoáng qua giám đốc của bộ phận chăm sóc khách hàng, ở trên người anh ta ngửi được một mùi hương quen thuộc, đó là mùi nước hoa trung tính, bất ngờ là tối qua cũng ngửi được mùi này trên người của June.
June thường không dùng nước hoa, mùi tự nhiên trên cơ thể đã mang theo hương vị quyến rũ và tràn ngập tính chiếm hữu, chứ không phải mùi nước hoa trung tính này, nếu như nói đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thì thật sự là quá trùng hợp đi.
Tâm trạng hôm nay của anh ta cự kỳ tệ, bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy một màu xám ảm đạm trên mặt anh ta.
Mewnich bất thình lình rót cho anh ta một tách cacao nóng, trong đó có sữa đặc.
Anh ta nhận lấy, chiếc tách còn nóng làm ấm bàn tay anh ta, mà anh ta lại nhìn Mewnich một cách nghi ngờ, cô ấy làm như vậy có mục đích gì?
“Cảm ơn.”
“Anh cần nghỉ ngơi.” Mewnich nói với anh ta.
“Tôi không muốn nghỉ ngơi, bây giờ có nhiều việc cần phải làm cho xong, không xong lại phải kéo đến ngày mai, nếu công ty vì vậy mà phá sản thì biết phải làm sao?”
“Ừm, anh cứ làm việc của anh. Nhưng khi nào muốn nghỉ thì cứ nghỉ. Đừng gượng ép bản thân.”
“Cô tới không phải chỉ để đưa cho tôi một tách ca cao nóng bỏng tay như vậy thôi chứ?”
“Người bạn thất tình của June là anh?”
“Ừ đúng vậy, không nghĩ tới mối quan hệ của hai người đã tốt đến mức hỏi xem buổi tối đang ở với ai.”
“Xin lỗi, tôi không phải muốn xâm phạm sự riêng tư của anh.” Mewnich cũng biết mình không nên tiếp tục hỏi, hỏi tiếp chính là không yên tâm về June, đối với June và đối với bản thân đều là một sự xúc phạm.
“Không sao, nếu như là tôi, người yêu cả đêm chưa trở về, trên người còn mang theo mùi rượu là muốn hỏi ngay, là tôi nhờ cô ấy buổi tối đi uống rượu với tôi, tôi mới vừa thất tình.”
“À..”
Nhìn thấy thái độ nghi ngờ của Mewnich, anh ta nói, “Cô yên tâm, tôi và June là chị em tốt, tôi thích đàn ông. Chuyện này đại khái cả công ty đều nhìn ra được. June muốn tôi đưa cô ấy ra khỏi chỗ xem mắt, tôi mới chạy đi tìm cô ấy, đến tối thì cùng đi quán bar, cô yên tâm, tôi với cô ấy là không có gì.”
“Xem mắt?”
“Cô ấy chưa nói à? “ Anh ta mở to hai mắt nhìn.
Mewich mỉm cười, “Không có gì, tôi cũng không phải muốn biết ngay. Anh cứ làm việc của anh, đừng làm bản thân thêm mệt mỏi.”
“Ừ, cảm ơn cô.” Anh ta đợi Mewnich đi rồi mới lau đi mồ hôi, anh ta nghĩ chắc mình nói như vậy không có sao đâu ha?
Chạng vạng tối, Mewnich đỗ xe ở sân ga chờ xe buýt của nhà trẻ, từ xa, một chiếc xe nổi bật chạy đến, sau đó từ từ dừng lại trước mặt nàng.
Lookzo nhảy từ trên xe xuống, tay cầm theo cái túi.
Với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Lookzo, có một lỗ thủng ngay vị trí răng cửa của cô bé, trước đó cũng đã có dấu hiệu lung lay.
Cô giáo từ trên xe bước xuống giải thích với Mewnich, nói với nàng trong quá trình bơi lội, răng cửa của Lookzo rụng đi, lúc máu chảy ra làm cô giáo sợ tới mức gần như ngất đi.
Răng cửa của Lookzo cũng đã tới lúc phải rụng, chỉ là vấn đề thời gian, nhưng cô giáo đúng là một giáo viên có trách nhiệm, Mewnich càng có thêm ấn tượng tốt đối với cô ấy.
Chờ xe đi rồi, Mewnich nắm tay Lookzo, hai người cùng nhau về nhà.
Túi đồ đó là quà của cô giáo mua cho, Lookzo bảo cô giáo nói với cô bé rằng răng rụng đi là để lớn lên, cho nên muốn ăn mừng. Nói xong mỉm cười với Mewnich, hàm răng bị sún một cái răng cửa làm cho Lookzo càng thêm đáng yêu.
Cái răng cửa rụng được giấu ở trong cái hộp nhỏ, chứng minh đây là kỷ niệm của Lookzo.
Đợi hai người về đến nhà, June đã chuẩn bị xong bữa tối, Pum đứng bên cạnh, xoi mói kỹ thuật nấu nướng của cô.
June khổ không thể tả, không nghĩ tới Pum đối với việc làm đồ ăn lại hà khắc đến như thế, quả thực có thể so sánh với bậc thầy.
Pum nói bà là một người sành ăn, thức ăn sau khi đi vào cơ thể sẽ biến thành một phần của cơ thể, cho nên tuyệt đối không được qua loa, nói xong mắng June thêm một lần nữa.
Đợi Mewnich trở về, đồ ăn đã sớm làm xong.
Lúc ăn cơm June hỏi Mewnich và Lookzo mùi vị thế nào, Lookzo ôm chén ăn không còn sót lại gì, nói với June, “Ăn ngon hơn lúc trước nữa ạ.”
Thái độ kiêu ngạo của Pum lúc ẩn lúc hiện, bà còn nói vẫn chưa xuất sắc lắm, sau này phải tiếp tục cố gắng hơn.