BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
June đã trải qua một tháng đuổi theo một bản hợp đồng, không biết bị đối phương chuốc uống bao nhiêu rượu, thiếu chút nữa hi sinh sắc đẹp, vất vả lắm đối phương mới chấp nhận ký hợp đồng, đột nhiên dính một đòn hồi mã thương, người trong công ty đó lại đi cùng người công ty khác bàn bạc, sau đó lại còn tự ý ký hợp đồng đấu thầu.
June nghiến răng, thật không biết phải làm sao. Cùng cấp dưới tăng ca ngồi bàn bạc kế sách tìm đường rút lui, sau đó tìm những công ty khác.
Đến hai giờ sáng cuộc họp mới chấm dứt, mọi người mang theo cơ thể rã rời đứng dậy khỏi bàn họp, June sợ bọn họ giữa đêm khuya lái xe về nhà gặp điều bất trắc nên đã sớm gọi tắc xi đưa mọi người về nha, chi phí đều do công ty chi trả.
Mọi người về hết, June vẫn nán lại xem tài liệu, mãi cho tới rạng sáng, cơ thể chống đỡ không nổi gục xuống bàn làm việc nghỉ ngơi.
Từ hôm trở về từ nhà ba, Lookzo có triệu chứng bị sốt, khuôn mặt trắng bệch không có chút máu, trán nóng hơn so với nhiệt độ bình thường rất nhiều. Thân nhiệt của trẻ nhỏ lúc nào cũng cao, nhiệt độ nóng như vậy càng khiến Mewnich lo lắng.
Sáng sớm, nàng đã thức dậy nấu cháo cho Lookzo ăn, sau đó gọi mẹ nhờ bà đưa Lookzo đến bệnh viện khám.
Mewnich đến công ty vào thời điểm trên đường không có nhiều xe cộ, thành phố đông đúc này vừa mới thức dậy, đột nhiên trở nên rộng thênh thang. Nàng đi vào trong thang máy, bên trong cũng chỉ có một mình nàng, đến công ty phát hiện cổng công ty đã mở. Phòng kinh doanh vẫn đang sáng đèn, trên bàn làm việc giấy tờ ngổn ngang, còn bày một đống ly cà phê, một người đang gục mặt trên bàn ngủ.
“Hở?.. mấy giờ rồi..” June chống tay, con mắt mệt mỏi mở không ra, cô hé mắt nhìn đồng hồ trên tường.
“Còn hai tiếng nữa tới giờ làm.”
June nghe được giọng nói của nàng, còn chưa tin bản thân mình đang nói chuyện. Mãi cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng mới khẳng định người đang đứng trước mặt cô là Mewnich.
“Tối qua cô tăng ca tới mấy giờ?”
“Không phải tối qua, mà là rạng sáng nay. Vừa mới ngủ chưa được bao lâu, còn em, sao lại đi làm sớm vậy?”
“Lookzo bị sốt, tôi vừa đưa bé đến chỗ mẹ mình, nhờ bà đưa bé đến bệnh viện khám.”
“Lookzo bị sốt à? Không mặc đủ ấm sao?” June cảm thấy trẻ con mà sinh bệnh là đáng thương nhất, y tá sẽ mang khẩu trang cầm một cây kim tiêm đâm vào cánh tay bọn nhỏ. Một mũi, lại thêm một mũi nữa..June ngáp một cái, mới sáng sớm đã nghĩ mấy chuyện như vậy có phải rất biến thái hay không?
“Ba của Lookzo bận nhiều việc, không có thời gian chăm sóc con bé, tôi đang cân nhắc trong khoảng thời gian này sẽ đưa bé về lại nhà mình.” Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như Mewnich nghĩ, Lookzo tuy mang họ nàng, nhưng người bên kia cũng không đồng ý cho đứa trẻ trở về, hơn nữa nghĩ đến việc nàng có một mình, bọn họ lại sợ nàng chăm sóc đứa bé không tốt, càng không đồng ý buông tay.
Nếu ba của Lookzo có thể chăm sóc tốt cho con bé thì không có vấn đề gì, nhưng bây giờ anh ta đã có tình yêu mới, dần quên mất sự tồn tại của Lookzo, khiến cho người làm mẹ như nàng đau lòng không ngớt.