BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
Lòng Mewnich rối ren như tơ vò, nàng nhìn June, “Em muốn đưa Lookzo về ở bên cạnh em.”
“Được.”
“Em nói đưa con bé về nhà ở, sau này sẽ chung sống cùng em, June có thể chấp nhận sao?” Mewnich không biết June nghĩ gì, cô có thể chấp nhận sớm như vậy đã làm mẹ kế của người ta sao.
Mewnich lo lắng không phải không có đạo lý, dù sao June cũng là người khá độc lập, mà nàng thì đã ly hôn lại mang theo con gái, khoảng cách giữa hai người chính là sự khác biệt giữa một người phụ nữ và một người đã làm mẹ, June chưa làm mẹ, làm sao có thể hiểu được thứ tình cảm của mẹ đối với con này.
“Tôi có thể chấp nhận Lookzo, tôi thích con bé, rất thích, nếu con bé làm con của tôi, tôi sẽ hạnh phúc đến lúc ngủ cũng còn cười, như vậy cũng rất có lợi mà, mua lớn được tặng thêm nhỏ.”
“June nghĩ vậy thì tốt quá, nhưng em cảnh cáo June nha, không được dạy hư Lookzo, June đầy một bụng suy nghĩ xấu, Lookzo không thể học theo cái xấu của June được.”
“Oan ức quá người ơi, em nhìn Lookzo còn bé như vậy đã đen tối rồi, sợ là tôi và em còn không sánh bằng con bé.”
“Không được nói xấu con.” Người làm mẹ có đôi khi rất mù quáng, Lookzo trong lòng Mewnich vĩnh viễn là đứa con gái đáng yêu trong sáng nhất, còn lời June nói thì không đáng tin.
“Cuộc chiến em với người nhà khi nào thì chấm dứt?”
“Không biết, mẹ của em rất cố chấp.”
“Vậy không xong rồi.”
“Nhưng em cũng sẽ không nhượng bộ nữa.”
Mewnich cố chấp cũng không thua kém gì mẹ nàng, hai người đều là vì suy nghĩ cho tương lai ở trong lòng mình mà kiên trì. Tương lai của Mewnich ở trong lòng mẹ nàng là có một cuộc sống bình thường hạnh phúc trọn vẹn, nhưng không ra khỏi phạm vi lý lẽ thông thường và trái với thế tục. Thế giới này không muốn những người khác thường, mọi người cần phải đi đúng hướng để đi hết cuộc đời này. Mẹ nàng không muốn con gái mình dùng cả đời này để thí nghiệm giả thiết hai người phụ nữ sống chung với nhau có thể có tương lai hay không.
Mewnich cũng có điểm cứng đầu, cố chấp của nàng là bởi vì nàng không còn đường quay trở lại, lùi một bước tức là nàng từ bỏ niềm tin lẫn linh hồn mình để thành toàn cho đức tin của mẹ nàng.
Nàng không muốn hy sinh bản thân để làm hài lòng người khác, sinh mệnh là do mẹ ban cho, nhưng người sống là nàng, những ngày tháng sau này, nàng hi vọng có thể thanh thản bước qua.
Cha Mewnich đưa cho June tờ giấy trên đó có viết tên của một người và mã số chuyến bay, người này gọi là Pum, chỉ đúng hai thông tin này thôi.
Vì không biết người này nên June đoán người này chắc là một người họ hàng của Mewnich, còn cụ thể người này bao nhiêu tuổi thì cô hoàn toàn không biết.
Mà cha Mewnich đưa tờ giấy này cho cô còn phân phó cô làm chuyện này, thì chắc là kêu cô ra đón rồi.
June đã đi kiểm tra thời gian các chuyến bay, sau đó thì kiên nhẫn ngồi đợi ở sân bay.
Cô giơ màn hình có hiển thị chữ Pum lên chờ ở lối ra sân bay, chỉ thấy một đám người đi qua, có chú ý tới cô, nhưng không có tiến đến nói với cô họ chính là người cô đang tìm. June thầm nghĩ chắc mình đoán sai hướng rồi.
Lúc này một người đi tới trước mặt cô, đưa tay chào cô, dùng tiếng anh nói với cô bà là Pum.
Pum là một phụ nữ trung niên nhìn đoán không được tuổi, mái tóc nhuộm đen, kiên cường chống đối lại thời gian, khóe mắt qua năm tháng cũng đã có nếp nhăn, mắt kính thoạt nhìn càng làm cho bà thêm phần nghiêm túc hơn, bà mặc âu phục nên càng nhìn càng trông giống một nữ giáo sư nghiêm khắc.
Pum dĩ nhiên cảm thấy bất mãn đối với một người không quen biết đến đón bà, đúng ra đứng ở đây đón tiếp bà phải là cha của Mewnich hoặc là Mewnich chứ không phải một người hoàn toàn xa lạ thế này.
June không biểu lộ cảm xúc quan sát Pum, cô đoán không ra Pum bao nhiêu tuổi, Pum cũng không nói bà có quan hệ gì với Mewnich, June coi như hoàn toàn không biết gì cả.
“Tại sao là cô tới đón, Mewnich đâu, con bé đang ở đâu?”
“Mewnich bận rộn công tác, khoảng thời gian này phải làm báo cáo tổng kết quý, cho nên cô ấy không có cách nào tranh thủ được thời gian đến đón dì.”
“Cô có vẻ rành con bé quá?”
“Thời gian chúng con ở chung cũng đủ để cho con hiểu cô ấy.”
“Từ sau khi tôi rời bỏ nơi này cũng không có trở về, cũng không biết ở đây đã xảy ra những thay đổi to lớn gì, đến cả cái cách người ta nói chuyện cũng thay đổi nữa.”
Bà đặc biệt chú ý đến câu “Chúng con ở chung” kia của June.
June cười gượng, cô nghĩ hầu hết mọi người chắc không nghĩ nhiều như thế đâu.