[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia – Món quà của em đang đứng trước mặt em – bhtt.net
  •  Avatar
  • 16 lượt xem
  • 5 tháng trước

[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia - Món quà của em đang đứng trước mặt em

BẠN ĐANG ĐỌC

Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.

#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich

“Hôm nay chúng ta cứ ở đây.” June bắt lấy đùi nàng, buộc nàng mở hai chân ra, còn mình thì vòng qua một bên ghế, quỳ xuống trước người nàng.

Mewnich giữ lấy bàn tay lộn xộn của cô, nói, “Không được, đây là phòng khách.”

“Tôi biết đây là đâu, thật sự rất tốt, có thể lưu lại kỷ niệm đẹp cho chúng ta..” June nở nụ cười tinh quái, cô từ từ đứng dậy, kéo khóa váy phía sau xuống, cởi váy ra trước mặt nàng, đồng thời ưỡn mông, mỗi một chỗ trên người đều ngập tràn khiêu khích, áo ngực màu đen càng làm cho bộ ngực gom lại thêm phần đầy đặn, mà áo ngực được thiết kế chỉ bao lấy một nửa bên dưới, phần lớn khỏa tròn trắng mịn mềm mại lộ ra bên ngoài, bởi vì cô uốn éo người mà làm nó run rẩy, trái cây màu đỏ căng cứng lờ mờ ẩn hiện ngay bên cạnh đường viền ren áo.

Phần dưới cơ thể được bao phủ bởi lớp vải lụa trong suốt, đường nét gợi cảm ẩn hiện mập mờ, tất chân màu đen cho thấy một sự cám dỗ chết người.

“Món quà của em hôm nay đang đứng trước mặt em.” June nhấc chân lên, quỳ gối chéo ở hai bên tay Mewnich, đồng thời đẩy nàng vào mặt lưng của ghế, trong lúc nàng bị đẩy đi, June đã ngồi bắt chéo chân trên đùi nàng.

Mewnich cảm thấy miếng đắng lưỡi khô, nàng thật sự không biết có lúc June lại có thể gợi cảm đến như thế, giống như một đóa hồng cháy bỏng, hoàn toàn là một món quà đẹp đẽ tinh tế.

“Em không muốn mở ra xem sao?”

“June, bây giờ em không có tâm trạng..” Vừa mới trải qua một chuyện lớn như vậy, hai người không phải nên ngồi lại cùng nhau, bình tĩnh suy nghĩ và xem xét, chứ không phải nhanh như vậy lao vào nhưng chuyện như này.

June ưỡn thẳng nửa người trên, không biết từ đâu tìm thấy được một đoạn dây màu đỏ, thắt một cái nơ con bướm ngay trước ngực của mình.

Như vậy càng giống một món quà. June quỳ gối trên đùi nàng, hai tay đặt lên đầu gối, cơ thể nhẹ nghiêng về phía trước, âm thầm cầu xin Mewnich mở cô ra.

Tay của Mewnich như không thể kiểm soát được mà đưa lên, cầm lấy đoạn dây, sau đó chậm rãi rút ra.

June kích động ôm lấy nàng, âu yếm cơ thể nàng, Mewnich bị bao phủ bởi nhiệt tình của cô, hô hấp khó khăn, âm thanh đứt quãng “Không đúng..June..là món quà..của em..”

“Bây giờ tôi muốn ăn em.” June vươn đầu lưỡi nóng ướt liếm trên mặt Mewnich, liếm dọc theo đường viền cằm của nàng cho đến vành tai, đổi lấy từng đợt rên rỉ của nàng.

“Chậm lại, June, chậm một chút..” Mewnich cảm giác mình bị June kéo đi, động tác của June quá nhanh, gấp rút như muốn ăn sạch toàn bộ nàng.

“Đợi thì chậm mất, bây giờ lòng tôi như lửa đốt. Ở đây của em thật ngọt, đây cũng vậy.” June liếm khắp cổ nàng, tiếp tục đi xuống, cô tin tưởng nơi nào trên cơ thể nàng cũng thật ngọt ngào, còn có phía dưới đang có nhu cầu cấp bách cần cô đến thưởng thức.

“Em đợi không được nữa thì làm sao tôi có thể chậm lại đây.” Ngón tay chạm phải một mảnh nóng ướt, lớp vải dệt mỏng manh ở giữa hai chân nàng đã ướt đẫm, tay June cũng ướt sũng, June liếm ngón tay của mình, quỳ xuống trước mặt nàng.

“Đừng..” Mewnich từ chối đã muộn màng, June trực tiếp hôn lên lớp vải dệt ở giữa hai chân nàng, dùng đầu lưỡi phác họa lại hình dáng đóa hoa cách một tầng vải.

Mewnich tựa người vào lưng ghế sofa, hai tay giữ chặt đầu June, đung đưa theo động tác của June, lại nghe theo cơ thể của mình mà đè chặt đầu của June lại, âm thầm yêu cầu cô tiến vào sâu hơn.

Mewnich ngẩng đầu lên, trên mặt là biểu tình say mê, hàm răng khẽ miết lấy môi dưới, âm thanh rên rỉ tràn ra trong miệng.

Tiếng rên “ư a” của Mewnich như lời tán thưởng tốt nhất dành cho June, June giống như một người hầu hết lòng hầu hạ chủ nhân của mình, không dám lười biếng một giây phút nào.

Mewnich bắt đầu ra lệnh cho cô nhanh lên, muốn cô dùng sức, tiếng thở dốc mãnh liệt nói lên được giờ phút này nàng đang chịu dày vò.

Hai tay bắt đầu dùng sức túm lấy tóc June, cơ thể Mewnich co rút mãnh liệt như đang giữ lại June, hương hoa lan tỏa càng thêm nồng nàn, June biết Mewnich sắp đến.

Sau một tiếng hét chói tai, Mewnich giống như bị lấy đi hết toàn bộ sức lực, cả người mềm nhũn tựa trên sofa, ý thức quay trở về từng chút một, nghe thấy tiếng nước rõ ràng vang lên bên tai.

Cơ thể liên tục co giật, June cũng chưa dùng lại động tác của mình.

Menwich đẩy bả vai June nói, “Em không được rồi, June đừng tiếp tục nữa.”

Cơ thể mẫn cảm chịu không nỗi lần khiêu khích này của June, Mewnich có chút xúc động muốn khóc.