[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia – Mẹ sợ sau này không có ai chăm sóc con – bhtt.net
  •  Avatar
  • 15 lượt xem
  • 4 tháng trước

[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia - Mẹ sợ sau này không có ai chăm sóc con

BẠN ĐANG ĐỌC

Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.

#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich

Bà ôm Lookzo bấm chuông cửa một hồi lâu mới thấy Mewnich ra mở cửa.

Mẹ nàng đi vào phòng, nhìn thấy một bình hoa Bách hợp lớn trên bàn, ngay khi cửa vừa mở ra, hương hoa đã lan tỏa khắp phòng.

Trên bàn có hai ly rượu đỏ, hai cái đĩa. Dấu vết của đêm qua còn lưu lại, có thể thấy được tối hôm qua ở đây đã xảy ra chuyện lãng mạn cỡ nào.

Những nơi mà mẹ nàng nhìn, Mewnich cũng nhìn thấy, Mewnich không nghĩ mẹ nàng sẽ chú ý tới nơi này, tròng lòng hốt hoảng, sợ mẹ sẽ nhận thấy được gì khác thường.

Mẹ nàng nhìn về phía phòng ngủ, cửa phòng ngủ khép hờ, không biết bên trong có người hay không.

June nghe tiếng cửa bị kéo ra, nhìn đến trước cửa thấy ánh mắt chăm chú tròn trĩnh của Lookzo, khi tầm mắt của cả hai giao nhau đều vô cùng kinh ngạc.

“Dì June, dì thật sự không mặc quần áo.” Lookzo ngạc nhiên nói, June dùng khăn tắm che cơ thể của mình lại, ngón tay đặt trên môi khẽ xuỵt, Lookzo ngoan ngoãn nghe lời, lấy bàn tay nhỏ bé che miệng lại, tỏ vẻ tuyệt đối im lặng.

“Đừng ở đây, con đi ra chỗ khác đi.” Đối mặt với đôi mắt trong sáng của trẻ con, June cảm thấy vô cùng xấu hổ, Lookzo xuất hiện ngoài ý muốn làm cho cô nghẹn ngào, tâm tư như treo lơ lửng giữa cuống họng.

Huống hồ ở bên ngoài còn truyền đến tiếng nói chuyện, làm cho cô ý thức được ngoài cửa còn có mẹ của Mewnich.

Tiếng đối thoại càng lúc càng gần.

Mẹ của Mewnich và Mewnich đang nói cái gì?

Muốn cô ấy tìm đối tượng?

Vẻ mặt June càng ngày càng kỳ cục, Lookzo khó hiểu hỏi, “Dì June, bụng của dì khó chịu sao?”

“Không có.” June là cảm thấy tim, gan cả lá lách đều không dễ chịu.

Mewnich không thẳng thắng từ chối, mà là tránh né, chẳng lẽ sau này cô ấy còn muốn đi tìm đối tượng?
Thật sự không có khó chịu sao, nhưng mà nhìn dáng vẻ giống như không thoải mái của June, Lookzo lại càng thắc mắc.

Từ sau khi Mewnich ly hôn, nàng không dính dáng gì đến chuyện tình cảm nữa, mẹ nàng lo lắng chính là điểm này, sợ nàng cô đơn cực khổ suốt đời. Tuổi đẹp nhất của phụ nữ không phải là ngay mấy năm này sao, bây giờ không tranh thủ tìm một đối tượng tốt, về sau khó có cơ hội tìm được. Trước mắt thì nghĩ không muốn, đến lúc muốn thì lại tìm không thấy, đây không phải là làm chậm trễ cả đời mình sao?

Mewnich không muốn bàn đến mấy chuyện này, nàng sẽ thật khéo léo kiên trì cho đến khi người khác bỏ cuộc trước. Nếu là chuyện có liên quan đến tương lai sau này, thì đó cũng là chuyện của cả đời nàng.

Mẹ nàng lần thứ hai bàn đến đề tài hôn nhân này, có chỗ nào tốt để nói chuyện được với Mewnich đâu, bây giờ ở đây cũng là do bà khăng khăng đòi gặp thôi.

“Mẹ sợ sau này không có ai chăm sóc con.”

Điều mẹ nàng sợ nhất không phải là vấn đề này sao? Có người phụ nữ nào có thể cô độc đi hết một đời đâu, về già còn không phải sẽ muốn tìm một ai đó để dựa vào.

Mewnich vén tóc ra sau tai, cười với bà, “Mẹ, con không phải có Lookzo sao, con bé sẽ chăm sóc con.”

“Lookzo sau này cũng sẽ lập gia đình.”

“Mẹ, không đề cập đến chuyện này được không, mẹ thích nói, con cũng không muốn nghe.”

Mẹ nàng thấy Lookzo vào toilet lâu như vậy không có đi ra liền đi tới để tìm cô bé, bà gõ cửa toilet, Lookzo mở cửa ra, chỉ chừa một khe hở nhỏ, nói, “Bà ngoại, con ok.”

“Bà ngoại phải về nhà, con ở lại với mẹ hai ngày, nhớ bà ngoại thì cứ gọi điện, được không?” Mẹ nàng nói với Lookzo. Lookzo là thiên sứ nhỏ, bảo bổi nhỏ của bà, hôn nhân của con gái với Tee tuy thất bại, nhưng Lookzo được tất cả mọi người yêu quý gọi là bảo bối.

“Dạ, bà ngoại đi đường cẩn thận.” Lookzo ngoan ngoãn vẫy tay chào mẹ nàng.