BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
Tin tức của Jan làm cho Mewnich đứng ngồi không yên, lúc tan ca nàng một giây cũng không trì hoãn, lái xe đến nhà cha mẹ đế đón Lookzo.
Mẹ nàng ngoài ý muốn lại chưa có đi, dường như đang ở đây đợi nàng. Thấy nàng đến, có chuyện muốn nói với nàng.
“Mẹ , Lookzo đâu. “ Mewnich không thấy Lookzo, ngay cả khi vào trong phòng để tìm con bé.
“Nó đang ở nhà ba nó. Cô không cần phải lo lắng, tôi sẽ không đem bán nó.” Trong lòng bà chua xót, nhìn Mewnich căng thắng, có phải là con gái không tin tưởng mình hay không?
Vừa nghe thấy Lookzo đang ở nhà Tee, lòng Mewnich càng thêm lo lắng bất an, “Mẹ, mẹ có biết Tee muốn đưa Lookzo đi hay không?”
“Tôi biết.”
“Mẹ biết? Mẹ biết thì tại sao lại không ngăn cản anh ấy?” Mẹ đã biết chuyện này, đã biết lại còn không có ngăn cản. Đây là có ý gì? Mewnich cảm giác nửa người mình trở nên lạnh lẽo.
“Tee có thể cho Lookzo một gia đình trọn vẹn.”
“Con cũng có thể, con cũng có đủ năng lực để chăm sóc tốt cho Lookzo,” Giọng nói của Mewnich cất cao lên.
“Cô có thể cho nó cái gì, một mối quan hệ dị dạng, cô nói nó sau này làm sao có thể đối mặt với bạn học và xã hội đây?”
Thế giới được tạo thành bởi hai phái khác nhau, đàn ông và phụ nữ kết hôn sinh con cùng nuôi nấng con cái, cho dù là cái gì trái với lẽ thường thì đều là dị hợm. Giống như có người có bàn tay sáu ngón, anh ta chỉ muốn chặt đứt ngón tay của mình, hoặc là che dấu nó vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.
Mewnich lắc đầu, ấm ức muốn khóc.
“Mẹ, mẹ thậm chí không liếc mắt nhìn tới chúng con thì đã không chấp nhận chúng con, ít nhất mẹ cũng cho chúng con cơ hội để chúng con chứng minh điều đó.”
“Không cần chứng minh, tôi không muốn lấy cả đời Lookzo ra để mạo hiểm.” Mẹ nàng vẫn kiên quyết không nhượng bộ, cho dù là Mewnich nhìn bà bằng ánh mắt cầu xin. Bà vẫn giữ ý chí sắt đá.
Mewnich lau đi nước mắt đọng ở khóe mắt, nói với mẹ nàng, “Cô về nước, mẹ có biết không? Cô về đây một thời gian rồi, cũng không hề nghĩ đến bước vào nhà.”
Con tim của bà như bị siết lấy, nỗi sợ hãi nhất của bà đơn giản chính là như vậy, mẹ con bất hòa, cả đời không nhìn mặt nhau. Bà nội năm đó, đã đối xử với Pum như thế nào, lúc đó bà có mặt ở đó, làm một người đứng xem. Bà thông cảm với Pum, thậm chí suy nghĩ nếu như là bà, bà sẽ không đối xử với con gái mình như vậy, để cho con gái hạnh phúc là tốt rồi.
Thế nhưng khi bà ý thức được con gái mình có thể đi theo con đường ngày xưa của Pum, bà sợ, bà phát hiện mình không thể bình tĩnh. Bởi vì đó là con gái của bà, bà hi vọng cả đời con gái trải qua suôn sẻ, không phải nghiêng ngã chao đảo, không chịu đựng chỉ trích.
Khi mọi chuyện xảy ra trước mắt bà, nỗi sợ hãi của bà đã thành sự thật. Bà không biết nên đối xử với con gái mình như thế nào, con gái là đồng tính luyến ái, viên ngọc quý trên tay lại biến thành quả bom. Bà không thể chấp nhận, lại không thể phản đối, nhưng sợ hãi nhất chính là hoàn toàn mất đi con gái mình.
Ông trời không có cho bà cơ hội để bà học làm sao trở thành mẹ của một người đồng tính luyến ái, bà biết mỗi một bước đi của bà có thể bức con gái mình đến tận cùng trái đất.
“Con..” Ngàn vạn lần cũng đừng trở thành một Pum thứ hai. Bà nhớ rõ ngày bà nội qua đời, đến chết cũng không chịu tha thứ. Tất cả mọi người đều gọi cho Pum trở về, bà nội đang hôn mê cũng dùng hết hơi sức ngăn cản bọn họ, bà không muốn Pum khóc lóc trước mộ phần của bà, xem như đời này không có đứa con gái như thế.
Pum thật sự không có quay về, đi rồi cũng không quay đầu lại, bà biết sau này bà nội hối hận, nhưng là một người kiêu ngạo sẽ không muốn khom lưng nói một tiếng xin lỗi. Sự ngang bướng của Pum và bà nội y như nhau, sự ngang bướng của cả hai chạm vào nhau thì sẽ có kết cục như vậy.
“Nói cô về nhà. Bà nội sau này hối hận rồi, bà nói chỉ cần Pum nói một câu xin lỗi, bà sẵn sàng tha thứ cho cô ấy.”
“Mẹ, nếu con nói một câu xin lỗi. Mẹ có thể tha thứ cho con hay không?”
“Không cần đi đến bước này có được không? Con thật sự không thể bỏ cô ấy sao?”
“Mẹ, ở trong lòng con đã sớm tiếp nhận cô ấy.”
“Được rồi, con để cho mẹ từ từ suy nghĩ lại.”
Mewnich lưu luyến nhìn bà, lúc này mới đi ra khỏi nhà.