BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
Pum ngồi bên giường, bảo là muốn nói chuyện với mẹ nàng, nhưng hai người cả buổi cũng không nói một câu nào. June cầm dao nhỏ gọt vỏ táo, mỗi người một trái, mẹ nàng không ăn, sau khi cô gọt vỏ xong thì liền dùng màng bọc thực phẩm bao lại.
Lookzo chỉ chỉ quả táo được gọt thành hình dạng con thỏ, lúc June đưa quả táo có hình dạng con thỏ đến tay Lookzo, Lookzo liền mỉm cười rạng rõ, hàm răng thiếu mất một cái răng cửa đặc biệt bắt mắt.
Pum mở miệng nói chuyện trước, “Bác sĩ nói hôm nay em có thể xuất viện, tôi đã gọi điện cho cha của Mewnich, em ấy đang trên đường đến đây.”
“Em không về nhà. Chị nói với chồng em dùm, rốt cuộc là em bị ai chọc tức đến như vậy.” Mẹ nàng cố chấp không chịu nhân nhượng thái độ.
“Chỉ còn lại Lookzo là hiểu chuyện nhất, Lookzo, sau này đừng làm cho bà ngoại buồn.”
“Sẽ không đâu ạ, con sẽ hiếu thảo với bà ngoại.”
“Sau này sớm tìm một người chồng tốt để lấy, có biết không?”
Lookzo lại lắc đầu, “Không cần ạ. Lập gia đình mới là không có tương lai nhất.”
Mẹ nàng cảm thấy được cuộc sống của mình xem ra đã đến hồi kết, đến cả cháu gái.. Bà đã làm nên tội lỗi gì.
“Cô giáo nói phụ nữ phải làm một người phụ nữ mạnh mẽ.” Lookzo nhớ mãi không quên lời nói của cô giáo.
Mewnich và June nén cười, không hẹn mà cùng cúi đầu làm việc, không để mình rảnh tay.
“Cô giáo nói sai rồi, con gái phải tìm một người đàn ông tốt để lấy, Lookzo, con không muốn có nhiều em bé sao?”
“Mẹ, đừng dạy con bé tư tưởng sai lầm, cuộc sống nó nên để cho nó tự chủ.”
“Cô lại làm trái lời tôi.” Đứa con gái bình thường thân thiết nhất giờ đây lại trở thành kẻ thù lớn nhất của mình, không biết kiếp trước bà thiếu nàng bao nhiêu món nợ, mà kiếp này còn sống chính là phải lo lắng cho nàng.
June nói, “Tương lai sau này của Lookzo sẽ đầy hứa hẹn.”
“Im miệng, ở đây không có chỗ cho người ngoài như cô nói chuyện.” Mẹ nàng hừ khinh miệt, cô thì là gì, cô chẳng qua chỉ là người ngoài.
Người ngoài, cái từ này nghe thật sự chói tai.
Quả táo được gọt xong bị cô cắn một miếng, cô cố gắng xoa đi cảm giác khó chịu trong ngực.
Cha Mewnich đến phòng bệnh, cuối cùng nhờ vào nỗ lực khuyên nhủ của mọi người mà mẹ nàng thay đổi quyết định.
Bà kiên quyết muốn mang Lookzo đi, nhưng Mewnich muốn bà hứa sẽ không đưa con bé đến chỗ Tee, mẹ nàng hứa rồi Mewnich mới gật đầu.
Lookzo đi theo bà ngoại rồi, cha nàng và Pum xa cách bao nhiêu năm nay mới gặp mặt, cũng đã già tóc trắng bạc phơ cả rồi. Chia ly vào thời khắc đẹp đẽ, lúc gặp lại đến hơi sức đau buồn cũng không có.
“Theo em về nhà.”
“Chị còn mặt mũi nào để về.”
Bà sợ sao, trở về làm sao để đối mặt với mẹ ở trên trời, lời thề của bà là một con dao, mãi mãi cắm trong lồng ngực của bà gây ra đau đớn.
“Trước khi mẹ chết đã thay đổi suy nghĩ, mẹ hối hận đã đuổi chị đi.”
“Thật sao?” Pum nghe những lời này, những giọt nước mắt không còn kiềm chế được nữa mà tràn ra.
Bà nắm áo em trai, nói lớn tiếng, “Mẹ thật sự đã nói như thế sao? Em đừng gạt chị, những gì em nói có thật không?”
“Làm em trai có khi nào lại gạt chị đâu. Theo em về nhà.”
Pum khóc gật đầu, theo em trai và em dâu về nhà.
June cùng Mewnich đưa họ đến bãi đỗ xe, nhìn xe của họ dần dần chạy đi, hai người thở một hơi dài nhỏ nhõm.
“Lần đầu em mới biết, thì ra ba em cũng sẽ gạt người.”
“Làm sao em biết không phải sự thật? Có lẽ lúc ấy trong lòng bà nội em thật sự có hối hận thì sao?”
“Ừ.” Mewnich được June trấn an liền mỉm cười.