BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
June thật sự quan tâm tới sự tồn tại của nhân vật bí ẩn này, nhưng mà cô kiên nhẫn không có thật sự đi điều tra, cô có giới hạn của mình, đó là phải tin tưởng Mewnich.
Không có chuyện gì có thể mất mặt hơn việc yêu đương dữ dội cả đêm, kết quả ngày hôm sau lại phát sốt. Lần này June ghét cơ thể mình muốn chết đi được, chỉ là lúc này nhiệt độ cơ thể của cô càng lúc càng tăng cao, rất nhanh lên tới 38 độ.
Lần này cái gì June cũng mua chỉ có thuốc cảm là không mua, mà nhà Mewnich cũng không có nhiều thuốc cảm, Mewnich đành phải đội mưa lái xe ra ngoài mua thuốc.
Trong lúc không có Mewnich ở nhà, điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này June không buồn suy nghĩ đã bắt điện thoại.
Đầu dây bên kia là một giọng nữa trầm nhưng vẫn có giai điệu mềm mại, tiếng nói ấy ấm áp giống như mùa xuân.
Người trong điện thoại hỏi “Hôm nay được chứ.”
“Hôm nay cái gì?” June thắc mắc hỏi.
“Xin hỏi cô là..” Người nọ nghe được giọng nói không giống như Mewnich thì hỏi.
June báo tên của mình, người trong điện thoại hỏi cô có quan hệ gì với Pum.
Pum? Ở trong đầu June nhanh chóng suy nghĩ người trong điện thoại có quan hệ gì với Pum.
Lúc này Menwich từ bên ngoài trở về, lắc nước trên vai xuống, đầu tóc vẫn còn vương vài giọt nước, thoạt nhìn rất chật vật. June lại cảm thấy không có gì không đẹp, Mewnich vì cô đội mưa đi mua thuốc đã làm cho cô cảm động không thôi.
June đưa điện thoại cho Mewnich, Mewnich nhận điện thoại, sau đó lại đổi giọng dịu dàng lần nữa. Cuối cùng June đã hiểu được người nọ là ai, thật sự là một người phụ nữ lớn tuổi gọi là dì, ở trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.
“Là ai?”
“Dì của em, là bạn gái của cô.” Mewnich nói với June.
June có chút sửng sốt, “Thì ra cô của em cũng có thể có bạn gái dịu dàng như vậy.”
Hai người hai tính cách hoàn toàn khác nhau, không biết sao hai người có thể đến bên nhau, cùng nhau trải qua nhiều năm. Từ trong điện thoại có thể cảm giác được dì có phẩm đức lại tốt tính như vậy mới có thể chịu được tính tình của Pum cả đời này.
“Cô và dì hai người quen biết nhau rất lãng mạn, năm đó khi cô du học tại Nhật là ở nhà của dì, dì là giáo viên tiếng Nhật của cô, phụ trách chăm sóc cô. Trong thời gian du học, cô vô vọng mà yêu dì, sau đó còn vì dì mà về nước từ chối hôn ước.”
Mewnich thuật lại chuyện xưa có chút kỳ diệu như tiểu thuyết. Có lẽ những câu truyện xưa truyền kỳ đều là do người bình thường viết, viết nhiều nên mới thành huyền thoại. Có lẽ đương sự cũng chưa từng biết rằng chuyện xưa của họ được đời sau kể lại thì đẹp đẽ như vậy.
“Chuyện sau này thì June cũng biết rồi, sau khi gây gỗ với người nhà thì cô và dì cũng không có trở về Nhật. Thật ra dì cũng đoạn tuyệt quan hệ với gia đình của dì, hai người đến một đất nước mới để sinh sống, sau một khoảng thời gian cứ ở một nước mà học tập.”
Mewnich cảm thán vô cùng, thần tượng thời thơ ấu của nàng là Pum, cái tên tuyệt đối cấm kỵ ở gia đình lại là người anh hùng trong lòng nàng, sự dũng cảm của Pum làm cho nàng ngưỡng mộ.
“Tôi đối với bà càng thêm kính trọng. Nếu như bà có thể ủng hộ chúng ta ở bên nhau, tôi sẽ càng thích bà.”
“Em cũng không biết vì sao cô không vừa mắt June.”
“Câu trả lời chỉ có một, là do tôi quá tốt, bà sợ tôi sẽ hoàn toàn cướp mất em, lúc đó em không còn chút nào thuộc về bà nữa, cho nên mới có cảm giác nguy cơ.” June sẵn tiện tự khen mình luôn.