BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
Từ cổng nhà cha mẹ Mewnich đi ra, June vẫn còn mơ hồ, cảm thấy mọi thứ sao lại thuận lợi như vậy.
Thế nhưng rõ ràng tay trái đang dắt Lookzo, tay phải thì đang cầm mảnh giấy, nếu là mơ, thì giấc mơ này cũng quá chân thực.
“Dì June, con muốn gặp mẹ.” Lookzo không đợi được nữa, chỉ muốn gặp Mewnich.
“Bây giờ dì đưa con đi gặp mẹ, mẹ chắc là nhớ con muốn chết luôn, mỗi ngày đều rất nhớ con.”
“Dì June làm sao dì biết mỗi tối mẹ đều nhớ con?”
“..” June nắm chặt tay lái chậm rãi quay đầu, nụ cười cứng ngắc treo trên mặt, cô nhìn Lookzo, “Bởi vì không có cái gì là dì không biết hết.”
Trẻ con thông minh quá cũng không tốt, sẽ làm người lớn thấy sợ. June âm thầm lau mồ hôi.
Mở cửa ra, một đứa nhỏ lao đến ôm lấy đùi, Mewnich cứ cho là mình đang nằm mơ, nếu không làm sao tự nhiên thấy được con gái đang xuất hiện trước mặt mình.
“Lookzo, ai đưa con tới đây?”
“Là dì June ạ.”
June từ trong nhà bếp đi ra, hai tay bưng một cái đĩa lớn, trong đĩa tỏa ra hương thơm lừng khắp căn phòng.
“Ăn cơm.” June cực kỳ tự tin với đồ ăn của mình.
Lúc ăn cơm Mewnich nói lời cảm ơn với June, cảm ơn cô giúp đỡ đưa Lookzo đến.
June làm ra vẻ mặt nghiêm túc nói với Mewnich, “Giữa chúng ta không cần phải nói lời cảm ơn.”
“Vậy phải nói gì?”
“Thì nói em yêu tôi là đủ rồi.”
“Đừng giỡn, Lookzo còn ở đây.”
Lookzo cũng nhanh chóng cúi đầu trong lúc hai người đùa giỡn với nhau, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong chén cơm.
June giơ ngón tay cái cho Lookzo ở trong lòng, thật đúng là một đứa trẻ ngoan, khi cần cúi đầu thì liền cúi đầu, tiền đồ tương lai nhất định rộng mở.
Cơm nước xong cũng đến lúc đưa Lookzo trở về nhà, Mewnich luyến tiếc Lookzo đi, muốn giữ con bé lại, nhưng nghĩ đến làm như vậy không khác gì chọc giận mẹ nàng, nên nén đau lòng đưa con trở về.
June đưa cho Lookzo một cái điện thoại hình con gấu nhồi bông, bên ngoài phủ một lớp lông, đóng lại tuyệt đối nhìn không ra nó là điện thoại, sở dĩ đem cái này cho Lookzo cũng là để cho tiện liên lạc, tránh cho những lúc Mewnich nhớ con muốn gọi cũng gọi không được.
Đưa Lookzo trở về, nửa đường rẽ vào siêu thị, hai người mua chút đồ ăn cho Lookzo, Lookzo hào hứng chạy lung tung khắp các kệ hàng san sát nhau trong siêu thị.
Mỗi tay Lookzo nắm một người, chạy thục mạng về phía trước, muốn dùng cơ thể nhỏ bé của mình kéo hai người lớn theo sau. Hai người phía sau cô bình tĩnh theo sát, đồng thời cũng giữ chặt cô bé lại, không cô bé lại giống con chuột nhảy loạn hết cả lên.
“Mẹ ơi, mua cho con đi.” Lookzo ôm một hộp đồ chơi nhìn Mewnich làm nũng, Mewnich lắc đầu, Lookzo sau đó quyết định chuyển sang tấn công June, June nhìn đôi mắt ngấn nước của Lookzo thì không có sức phản kháng, suy nghĩ một hồi mới khó khăn gật đầu.
Lookzo bỏ vào trong xe đẩy một túi khoai tây lát dành cho gia đình, Mewnich lấy nó ra, nói với Lookzo, “Túi này quá lớn, một mình con chắc chắn ăn không hết.” Lookzo ôm lấy túi khoai tây lát siêu lớn, kiên trì không chịu buông ra, “Chúng ta có thể cùng nhau ăn.”
June nghĩ tới hình ảnh cả ba cùng nhau ăn một túi khoai tây lát dành cho cả nhà thì nhiệt huyết sôi trào, cô đứng ở bên cạnh Lookzo, cầm lấy cái túi lớn ném vào xe đẩy, xong nhìn Mewnich nói, “Đúng vậy, chúng ta có thể ăn cùng nhau.”
“June đừng chiều hư con.” Mewnich nhỏ giọng nhắc nhở June.
Nhưng kết quả thì không khả quan, xe đẩy đầy ắp đồ. Đến lúc tính tiền, hai ngươi bởi vì ai trả tiền mà giằng co qua lại.
“Lấy của chị đi.” Mewnich đưa thẻ của mình ra.
“Lần này tôi thanh toán, lần sau có cơ hội thì cho em trả.” June nắm lấy tay nàng đè xuống.
“June giành với em ở đây để làm gì?”
“Mẹ tôi nói, phụ nữ mà trả tiền thì chứng tỏ cô ấy có thành ý.”
“Ngụy biện.” Mewnich còn chưa kịp phản ứng, June đã thanh toán xong.
Xe dừng trước cửa nhà. June và Lookzo nói lời tạm biệt, dịu dàng nựng yêu mặt cô bé, rồi nhét vào tay cô bé một túi đồ ăn vặt lớn và mấy món đồ chơi, “Con nhớ mỗi ngày đều gọi cho mẹ.”
“Con sẽ gọi.” Lookzo ngoan ngoãn gật đầu, cô bé đi đến phía trước mẹ, tay kéo mặt mẹ lại hôn.
June bấm chuông cửa, sau khi cửa mở Lookzo ôm túi đồ đi vào cửa, đi được vài bước, thì quay người lại vẫy tay chào hai người.