BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
Buổi sáng, điện thoại vang lên, June mơ màng ấn nút nghe mà chẳng thèm ngó ngàng tới cái màn hình điện thoại xem ai gọi.
Đầu dây bên kia là giọng nói vừa giản dị tự nhiên lại vừa khiêm tốn của mẹ cô, chưa gì đã nói : “Ngày mốt cô có về nhà không?”
June giật mình tỉnh ngủ, ôm lấy chiếc gối trên đầu làm đồ bảo vệ trái tim yếu ớt của mình. Bởi vì lời nói tiếp theo sẽ tra tấn cô cho mà xem.
“Con bận công tác đột xuất rồi”.
“Ngày mốt là sinh nhật của cô, không trở về nhà mà còn muốn đi nơi nào nữa? Kêu kết hôn sinh con thì lại cố tình không nghe, nếu cô sớm nghe lời của bà mẹ này thì bây giờ đã có người bên cạnh lúc sinh nhật rồi chứ không phải có một mình vậy”
“Mẹ…Mới sáng sớm đừng đề cập chuyện này được không? ” June vùi đầu xuống gối, tưởng tượng mình giống con đà điểu.
“Do trước đây tôi quá dung túng cô nên bây giờ mới tạo ra sai lầm lớn như thế này. Ngày mốt cô trở về nhà, cùng mọi người đón một cái sinh nhật đàng hoàng đi”
“Không muốn đâu! Đó cũng phải sinh nhật mình con, mẹ mời hết bọn trẻ ở trường mẫu giáo đến, bánh ngọt cứ nói là làm theo kiểu dáng của June nhưng chỗ nào của con đâu!”. Nói đến chuyện này liền tức giận, cháu của cô sinh cùng ngày cùng tháng với cô, vì thế mà mẹ cô làm sinh nhật cho hai dì cháu một ngày luôn.
Năm đầu tiên khi cháu cô tròn một tuổi, mọi người trong gia đình đều vây quanh đứa trẻ mà chúc này chúc nọ, còn cô thì bị bỏ qua một bên, cô ăn phần bánh ngọt có chữ viết trong hạnh phúc, trong lòng không có bất cứ gì so đo.
Rồi vài năm sau cũng y chang như vậy, tất cả mọi người đều vây quanh cháu cô, ánh mắt ngẫu nhiên đưa về phía cô cũng không có ý tốt gì, bởi câu nói đầu tiên luôn là chừng nào đem đối tượng về ra mắt?
Vài năm trôi qua, khi cháu cô đã có thể đi nhà trẻ, ngày sinh nhật đó liền biến thành một công viên giải trí, đứa nhỏ dính đầy đất khóc gọi mẹ cô, người lớn thì bận bịu dỗ con nít, xem đó là niềm vui. June một lần nữa bị vứt sang một bên, cô giờ đã là một người trưởng thành, khuôn mặt mỉm cười với đứa nhóc xấu xa kia, đang nhìn thì có đứa nhỏ chạy qua bên người cô khiến cô chịu không nổi liền đưa chân ra khiến nó vấp té.
Vì lẽ đó sinh nhật cô không muốn nghĩ đến. Mẹ cô về sau nghe được chỉ thở dài rồi nói :” Năm nay sẽ đặt mấy bàn trong nhà hàng rồi mời bạn bè cô tới, cô thấy sao?”
“Con sẽ bỏ tiền nhưng con không về đâu”
“Tiền, tiền, tiền tôi muốn tiền của cô làm cái gì, tôi muốn cô lấy chồng sinh con vậy mà cô cũng chẳng dắt lấy một thằng bạn trai về!” Mẹ cô bắt đầu gắt gỏng.
“Mẹ..”
“Đừng gọi tôi là mẹ!”
Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút dài lạnh lùng. Mẹ June một lần nữa cảm nhận được rèn sắt không thành thép đành tức giận. Cúi đầu bắt gặp khuôn mặt nhỏ tò mò đang áp chiếc má lên đầu gối bà, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn bà.
Mẹ June mềm lòng, bế đứa cháu lên. Bà chỉ mong con mình có bến đỗ, cô lại cố tình chống đối bà.
Con cái cho dù có thành công về sự nghiệp mà không có một gia đình hạnh phúc, cũng không thể nói là trọn vẹn.
June quay về phía các toà nhà chọc trời trong thành phố giơ ngón tay giữa lên “f*ck”.
Cô sẽ không thoả hiệp, bây giờ không, sau này càng không. Cô không thể chỉ vì cô đơn mà tùy tiện vớ đại một người để kết hôn.
Cứ chờ mà xem, cho dù có là mười hay hai mươi năm cô cũng sẽ hạnh phúc như bây giờ.