BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
Mewnich kể lại chuyện xưa của Pum cho June nghe.
Pum là ngoại lệ của gia tộc, trong lúc tất cả mọi người trong gia tộc lần lượt đi theo một con đường tầm thường nhưng ổn định, Pum lại lựa chọn xuất ngoại, bà đi du học Nhật, mấy năm sau về nước, chuyện đầu tiên làm chính là hủy bỏ hôn ước, sự cương quyết mạnh mẽ đó làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi, trong đó có cả bà nội của Mewnich cũng chính là mẹ của bà.
Hành vi của vị đại tiểu thư Pum này có thể là một đòn giáng mạnh vào gia tộc. Trong lúc mọi người còn chưa hiểu đại tiểu thư Pum đến tột cùng là có mục đích gì thì bà lại đưa về một người con gái Nhật. Sau đó thuê một căn biệt thự nhỏ cho nàng, hai người như hình với bóng không thể tách rời.
Nhưng sau khi bà nội của Mewnich biết chuyện thì quyết định ngồi xe đến để gặp họ, chỉ biết rằng sau khi trở về bà nội của Mewnich liền sinh bệnh, căn bệnh kéo dài, sau đó muốn đem gia phả ra loại Pum ra khỏi gia phả. Lúc này mọi người mới ý thức được sự việc đã phát triển đến bên bờ vực sụp đổ. Mà tình huống lúc này đã không thể cứu vãn.
Mewnich nói lúc đó nàng mới vừa hiểu chuyện, nàng nhớ rõ bầu không khí trong gia đình luôn bao trùm sự thất vọng, mỗi người mang một tâm sự nặng nề, nhưng cũng không có ai chịu nói gì, ở trước mặt mọi người cũng ngại nhắc đến Pum.
Lần cuối cùng Pum trở về nhà, Mewnich cũng có ở đó, có một người con gái nhỏ nhắn xinh đẹp đi theo sau bà, cúi đầu không nói một lời, xinh đẹp giống như búp bê sứ.
Pum trước đến nói chuyện với bà nội Mewnich, thái độ vẫn rất bình tĩnh. Bà dặn dò những người em trai cố gắng chăm sóc tốt bà nội của Mewnich.
Bà nội của Mewnich ném cái chén đi, “Ngay cả khi tao có chết cũng không chấp nhận chuyện của mày.”
Pum tiếp tục dặn dò người trong nhà, cuối cùng bà đến trước mặt Mewnich, xoa đầu nàng, “Ngoan, nói tạm biệt với cô đi con.”
“Tạm biệt ạ.”
“Ngoan.”
Sau đó Pum mang theo cô gái Nhật đi thẳng cũng không ngoái đầu lại nhìn, gót giày của cô giẫm lên mảnh vỡ sứ mà đi.
Từ đó Pum cũng không có quay về nước, cắt đứt mọi liên hệ với người nhà, có điều Mewnich vẫn luôn nhận được bưu thiếp của Pum đến từ khắp mọi nơi.
Pum cũng đã trở thành một sự hiện diện đặc biệt ở trong trái tim nàng. Lúc ở trung học, Mewnich lấy hết can đảm viết một lá thư gửi Pum, trong thư nói rằng nàng hiểu được Pum. Sau đó Pum hồi âm cho nàng, nói cho nàng biết bà rất vui khi nhìn thấy rốt cuộc gia đình cũng có một người hiểu biết lý lẽ.
“Sau khi em kết hôn cũng mất đi sự nhiệt tình của bản thân, mỗi ngày em đều tự hỏi mình, tại sao em muốn kết hôn. Em biết trong tim mình không có Tee, anh ấy đối xử với em tốt, em có thể thấy được, thế nhưng em lại cảm thấy khó chịu. Mỗi một ngày trôi qua, em cảm giác như mình giống như một hòn đá dần dần bị bào mòn, em nghĩ em sắp không chống đỡ được nữa, em tự hỏi mình em nên làm cái gì bây giờ, lúc đó em nghĩ tới cô, em theo địa chỉ trên bưu thiếp đi tìm bà, rốt cuộc em cũng tìm được bà trong một thị trấn nhỏ ở New Zealand, em nhào vào lòng bà mà khóc và nói em đang lạc lối..”
Nàng thấy hoang mang ở trong lòng, nàng không thể tìm được phương hướng ở trong mê cung, nàng cảm thấy mình sẽ mắc kẹt ở đây cả đời.
Lúc này Pum trở thành người dẫn đường của nàng, nàng tìm được Pum rồi gặp được dì. Hai người cũng đã qua thời khắc đẹp nhất của tuổi trẻ, già đi là điều không thể tránh khỏi, nhưng tình yêu làm cho hai người từ những người bình thường biến thành người không tầm thường. Mewnich chợt nhận ra mình đang trông mong điều gì, nàng chờ đợi sự xuất hiện của một người, khơi dậy sự nồng nhiệt trong cuộc sống của nàng, khiến cho nàng cam tâm tình nguyện lấy hết can đảm để được một lần là chính mình