BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
“Em có thể dậy nổi sao?” June mỉm cười nhìn Mewnich cố gắng từ trên giường đứng lên, mỹ nhân mệt mỏi từ đầu đến chân tản ra mùi vị phong tình, nhìn vào lưng và mông của nàng trong đầu liên tự động hiện lên cảnh đẹp, nàng ở dưới thân mình vặn vẹo cơ thể, rap giường bị nàng cọ quậy mà trở nên lộn xộn, mồ hôi trong suốt mơ hồ chảy trên da thịt nàng, như những giọt sương đọng trên hoa sen.
Quả nhiên như lời June nói, Mewnich phát hiện mình không được.
Hai chân mềm yếu như mất đi xương cốt, không có cách nào chống đỡ sức nặng của cơ thể, mỗi một bước đi lại cảm giác được sự ma sát giữa hai chân.
Mewnich thu dọn quần áo mang đến trước mặt June nói, “Rời giường đi làm.”
“Mewnich, buổi tối đẹp đẽ như vậy không thể có một buổi sáng tốt đẹp luôn hay sao?”
Mewnich nói, “Ban ngày là thuộc về công việc.”
“Công và tư rõ ràng, tôi biết đây là nguyên tắc của em, tôi đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Mewnich không quên dặn một câu, “Em không nghĩ sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta ở trong công ty, hy vọng chúng ta cùng nhau giữ bí mật được không?”
Lần đầu tiên Mewnich thừa nhận quan hệ của hai người, June thật vui khi nghe nàng nói như vậy. Hơn nữa, June cho rằng cũng nên giữ bí mật, bởi vì trong công ty thích Mewnich không chỉ có một mình cô, cô không muốn rước thêm rắc rối, mang đến nguy cơ cho quan hệ hai người.
Cô hôn khóe môi Mewnich nói, “Được rồi, ở nơi đó tôi hoàn toàn nghe em, đi nơi khác em nghe tôi là được, như vậy công bằng rồi chứ?”
Việc nhỏ thì nghe Mewnich, việc lớn như chuyện giường chiếu thì nghe June.
June nhận được cái liếc mắt xem thường từ Mewnich, tươi cười hớn hở đón lấy, khi mỹ nhân xem thường cũng xinh đẹp nữa.
Người bị bao phủ bởi tình yêu nhìn cái gì cũng đều thấy tốt đẹp.
Mewnich thầm nghĩ, June thật là đắc ý quá mức, cho cô một chút cảnh xuân cô liền xán lạn như mùa xuân đến rồi. Cô có phải hay không quên lần đầu tiên của hai người là ai yêu cầu ai, ai ham muốn không ngừng.
Mewnich bao lâu nay thanh tâm quả dục từ sau khi gặp June thì không còn sót lại một chút gì, nàng quyết định lần sau sẽ không dễ dàng như vậy buông tha cho June, không để cho cái đuôi sau mông cô ấy vểnh lên trời.
June và Mewnich đang ở trong giai đoạn tuần trăng mật, ngoại trừ trong lúc làm việc hai người phải giả bộ như không có quan hệ với nhau, thì phần lớn thời gian còn lại hai người luôn luôn gắn bó với nhau, giống như cao nấu lâu năm, muốn xé cũng xé không ra.
June muốn nhốt chặt Mewnich trong lòng mình, đến ba mươi mấy tuổi mới phát hiện thì ra mình có thể yêu một người si mê điên cuồng đến như vậy, buổi tối June ngay cả nằm mơ cũng nhoẻn miệng cười, cười xong rồi thì ôm người bên cạnh ngủ tiếp.
Cuộc sống bị người ta chiếm trọn, mỗi một phút giây đều phải đối mặt với June, Mewnich vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với chuyện này, June tấn công quá nhanh, không cho nàng thời gian do dự, cũng chẳng đợi nàng kịp thích ứng thì cô đã chạy tới mặt nàng.
Đôi khi Mewnich muốn nhắc nhở June chú ý một chút, không nên đem tình cảm tiêu xài hoang phí như thế, dần dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút, âm thầm đến khắc cốt ghi tâm mới là căn bản.
Jan tổng đi công tác, June phụ trách mang hành lý và đưa cô ấy ra sân bay, ở trên xe, ánh mắt của Jan nhiều lần lướt trên người June.
“Jan tổng, chị còn nhìn em một lần nữa là em thu phí nha.”
“Em là người của tôi, còn so đo cái gì nữa. Em xinh đẹp như vậy, nhìn một chút cũng không được sao?”
“Em đương nhiên sẵn lòng cho chị nhìn, nhưng hiện tại em là hoa đã có chủ.”
“Ai?”
“Chị đoán đi.”
Trong đầu Jan chỉ xuất hiện đúng tên của một người, không có ai khác.
“Thật là giám đốc Mewnich.”
Lời nói của Jan không phải kích động cũng không phải kinh ngạc mà là thản nhiên cùng với buồn rầu, làm cho June cảm thấy cô ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện hai người ở bên nhau.
June không nghĩ tới phản ứng của Jan sẽ như thế.
“Jan tổng, chị cảm thấy chúng em không nên ở cùng nhau sao?”
Jan nghĩ tới vấn đề này liền đau đầu vô cùng, cô chau mày, nếu không phải trước mặt là June, cô vốn không muốn nghĩ tới những chuyện phiền toái như thế này, ai vui vẻ yêu ai thì cứ yêu đi, liên quan gì tới cô đâu, nhưng tại sao ba người lại cố tình tạo thành một cái vòng tròn bao vây cô như vậy.
Jan như vừa trải qua một hồi đấu tranh mỏi mệt không chịu nổi, cô tựa lên ghế nhẹ nhàng nói, “Mewnich đã kết hôn.”
“Em biết.”
“Người kia của em ấy là em họ của tôi.”
June nhìn người trong kính chiếu hậu, thật lâu không có mở miệng nói chuyện.