BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
Sáng hôm sau là thứ bảy, kể cả thượng đế cũng không có quyền chiếm đoạt thời gian nghỉ ngơi của hai người, kết quả June lại nhận được một tin nhắn mà từ trên giường bật dậy.
Mewnich bị tỉnh giấc bởi tiếng động từ cô, “Có việc gì gấp như vậy?”
“Em trai đang ở nhà tôi.”
“June có em trai?”
“Có, hơn nữa nhỏ hơn tôi vài tuổi, lúc trước tôi chưa có nói với em, lần sau sẽ nói với em, bây giờ tôi phải chạy về nhà, đợi nó đi rồi sẽ trở lại, buổi trưa chờ tôi cùng ăn, Bye.” June vội vội vàng vàng hôn lên trán Mewnich.
Mewnich ôm chăn ngồi dậy, nhìn theo cô rời đi.
Từ bóng dáng vôi vã chạy đi của June thì thấy, tâm trạng của cô lúc này cũng không được thoải mái như vậy.
Nói đến người em trai ruột thịt này của June, lúc June được vài tuổi mới sinh ra, trẻ sinh non, gần như cũng không có phát ra tiếng khóc. Gia đình có một sự mong đợi to lớn đối với đứa trẻ này, có thể nói đem tất cả hi vọng đặt lên dòng dõi duy nhất này.
Cậu cũng không phụ niềm hi vọng của mọi người, là một đứa con ngoan luôn noi theo ba điều tốt, thời trung học thì làm trong ban cán sự lớp, đến khi lên đại học thì lấy được học bổng. Sau khi tốt nghiệp về nhà thì thi đậu công chức, công việc ổn định, còn người cũng đầy đủ sung túc.
Gia định hi vọng cậu có thể sớm kết hôn sinh con, cậu cũng không có làm cho người nhà thất vọng, hơn nữa còn tìm được đối tượng có gia thế tốt, sinh được một đứa con gái.
Cho dù nói thế nào thì cậu hoàn toàn là bảo bối của gia đình, tình cảm của June đối với em trai rất phức tạp. Một mặt là biết ơn cậu, sự tồn tại của cậu giảm bớt sự mâu thuẫn của June, làm cho cô có thể thoải mái hơn nhiều, không kết hôn sinh con thì lương tâm cũng không phải lo lắng. Mặt khác lại mang theo một chút thù hận, dù sao sự tồn tại của cậu khiến cho địa vị của June bị xem nhẹ. Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên cậu em trai tuyệt vời này.
Trong khoảng thời gian June từ nhà Menwich chạy về nhà mình, cậu luôn chờ ở cửa, đang bồng Ning ở trong lòng.
Ning nhỏ hơn Lookzo nhiều, có chút khác với Lookzo là cô bé còn chưa phát triển, rõ ràng là một đứa nhỏ mũm mĩm, trẻ con mũm mĩm thì đáng yêu, khuôn mặt tròn trịa rất giống quả táo.
Sau khi June đến thì Ning do June bồng, hai tay hai chân quấn chặt lấy cô.
“Mới mấy ngày không gặp đã thành như vậy, có phải con rất nhớ cô hay không?”
“Dạ.” Ning gật đầu lia lịa. June nhéo mặt cô bé nói đáng yêu quá.
Mới sáng sớm June ở bên ngoài gấp gáp trở về, cậu cũng không có hỏi, sau khi vào nhà lấy mấy hộp đồ mang theo bỏ vào trong tủ lạnh.
“Mẹ hỏi chị khi nào có thời gian về nhà một chuyến?”
“Công việc bận lắm.” June đang chơi với Ning. Cậu còn đang phụ trách dọn dẹp rác ở trên sàn nhà.
“Mẹ đã đoán được chị sẽ nói như vậy, mẹ nói chị xin nghỉ một ngày về nhà cũng không được sao? Còn nữa, người đàn ông lần trước là sao? Nếu như là bạn trai của chị, tại sao lại không dẫn về nhà cho mẹ gặp.”
“Đồng nghiệp ở công ty, diễn cho mẹ xem thôi.”
“Cũng không khác mấy so với em đoán.”
“Cậu tới đây chỉ để nói với chị mấy lời nhảm nhí này?”
“Mẹ bắt em đến một chuyến, muốn em đích thân đến mời chị về nhà, nếu không chị sẽ không chịu.”
“Cậu có đến chị cũng không về, chị không muốn đi xem mắt, phiền cậu nói với mẹ một tiếng, nếu lại ép chị thì chị sẽ cắt đứt quan hệ với bà.”
“Chị, chị nói thật đi, chị tính cả đời này cũng không kết hôn sao?”
“Chị nghĩ cậu biết.”
“Em nghĩ chị đang đùa.”
“Lúc hai mươi mấy tuổi chị nói như vậy thì có lẽ là nói đùa, nhưng mà bây giờ nói cho rõ ràng với cậu một lần nữa, chị không muốn kết hôn để làm hài lòng mẹ.”
“Những lời này chị nên đi nói với mẹ. Chị giấu mẹ mấy năm nay, giờ cũng là lúc nói ra.”
“Cậu nói những lời này là có ý gì? Cái gì mà giấu mẹ nhiều năm như vậy..”
“Cậu đã biết bao nhiêu năm?”
“Em biết khi chị học trung học, cho dù em không đi hỏi, cũng luôn có người chạy tới nói cho em biết. Cho tới nay chị cũng là một nhân vật nổi bật, ai mà không biết chị.”
“Vậy sao cậu vẫn giấu diếm không nói ra?”
“Chị muốn giấu, em đành phải giả vờ như không biết gì.”
“Cậu.. cậu sẽ nói cho mẹ sao?”
“Chị, cho rằng em là thằng ngốc à.”
Trước khi ra khỏi nhà cậu nói với June, “Em chỉ hi vọng cả nhà chúng ta có thể ở bên nhau.”