BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
Để công bằng, Mewnich quyết định vị trí bên cạnh ai cũng không được ngồi, hai người cùng nhau ngồi ghế sau.
June chìa tay ra trước mặt Lookzo “Bé cưng, chị là bạn của mẹ em, em có thể gọi chị là chị June.”
“Mẹ dạy phải có lễ phép.”
“Hả?”
“Mẹ, phải gọi là dì đúng không ạ?” Lookzo chờ đợi đáp án từ Mewnich.
“Không sao, gọi là dì June cũng được.” Đột nhiên June có cảm tưởng bị cô bé trước mặt ức hiếp.
“Chào dì June ạ.”
Nhà June họ hàng rất nhiều, trẻ con cũng không ít, đối phó với con nít không thành vấn đề, chỉ chốc lát liền cù lét Lookzo, Lookzo cuộn tròn lại trong lòng cô, tay June chui qua cánh tay nhỏ liều mạng chọc cười, Lookzo phát ra tiếng thét chói tai, kèm theo từng trận cười.
“Trật tự một chút.” Nhân lúc đèn đỏ, Mewnich quay đầu nói.
June cùng Lookzo lập tức ngậm miệng.
“Nhà hàng cô nói ở chỗ nào?”
“Tôi cùng chủ nhà hàng coi như quen biết, dù kín người cũng sẽ cho chúng ta một chỗ, giờ tôi gọi điện xác nhận.”
June cúp điện thoại, giọng điệu trầm trọng nói với Mewnich “Bên kia nói ngày nào cũng có thể, nhưng hôm nay thì không.”
“Tại sao?”
“Chỗ đó đang tổ chức giao lưu tìm người yêu, trẻ con không nên đến.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Tôi nghĩ chúng ta nên tìm chỗ khác.” June tự trách mình, chuyện ăn cơm do cô đề ra, lại không hỏi kỹ càng, không chừng Mewnich lại trách móc cô, sự linh hoạt ngày thường của cô hôm nay bay đi đâu mất rồi?
Cuối cùng, ba người vào KFC gọi một combo gia đình, ngồi ăn bên cạnh cửa sổ, bên cạnh là khu vui chơi trẻ em, tiếng hét có thể làm thủng cả màng nhỉ.
Lookzo ngồi bên cạnh cô ngoan ngoãn ăn khoai tây chiên, Mewnich thì ăn phần cánh gà thay June, hai tay dùng khăn giấy giữ lấy hai bên đầu cánh gà, vẫn đang nhíu mày, vẻ mặt khó xử.
“Cô không thích ăn KFC à?”
“Phiền phức.” Mewnich phát ra âm thanh mơ hồ.
Hôm nay, xem như hai người lần đầu tiên hẹn hò, June bừng tỉnh, nhưng cũng hối hận, lần đầu hẹn hò lại đi KFC, có thể nói đây là thất bại lớn nhất trong đời cô.
Sau khi ăn xong, Mewnich đưa June về nhà, đến dưới lầu June xuống xe, Lookzo lập tức chui lên ngồi cạnh mẹ, vẫy tay chào tạm biệt June.
Ngày hôm nay thật sự hỏng bét, muốn lãng mạn không có lãng mạn, muốn bất ngờ cũng không có bất ngờ, hai người cũng không có nói chuyện bao nhiêu, tất cả tâm trạng tốt đều tiêu tan, June nhìn người nhỏ, rồi lại nhìn sang người lớn, chẳng còn hào hứng mà vẫy tay “Ngày mai gặp ở công ty.”
Mewnich gật đầu với cô, vẻ mặt của June lọt vào mắt nàng, khiến nàng cho rằng June không vui với việc ở cạnh nhau ngày hôm nay, hóa ra chỉ có một mình nàng vui vẻ.
Hôm nay Lookzo rất vui vẻ, về nhà không giống như thường ngày ngoan ngoãn đọc sách mà cầm món đồ chơi chạy tới chạy lui.
Mewnich ôm lấy Lookzo, bế cô bé vào phòng tắm rửa, Lookzo nói: “Cô giáo nói hôm nay là sinh nhật của con.”
Tay Mewnich dừng lại “Ngày mai mới là sinh nhật của con.” Sinh nhật của Lookzo đúng là hôm nay, nhưng hai người li hôn, nàng và chồng trước đều muốn tổ chức sinh nhật cho con bé vào ngày này, cuối cùng hai người thỏa thuận, để công bằng, một cái làm trước một ngày một cái làm sau một ngày.
Ngày hôm qua ba của Lookzo đã thay cô bé tổ chức sinh nhật, mà sinh nhật còn lại do Mewnich tổ chức là ngày mai.
“Dạ.”
“Sinh nhật vui vẻ.” Mewnich vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủy khuất, nàng không hy vọng Lookzo bị kẹt ở giữa thế này nhưng không phải cái gì cũng được như mong muốn.
“Con có thích dì June không?”
“Không thích ạ.”
“Vì sao không thích?”
“Dì ấy là người xấu.”
“Dì ấy đối với con không tốt ư?” Mewnich không khỏi lo lắng.
“Không phải, dì ấy đã giúp con mừng sinh nhật của mình.” Lookzo cuối đầu chơi món đồ chơi mà June tặng.