[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia – Dẻo mồm dẻo miệng, không đáng tin cậy – bhtt.net
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 5 tháng trước

[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia - Dẻo mồm dẻo miệng, không đáng tin cậy

BẠN ĐANG ĐỌC

Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.

#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich

Ôm một người có áp lực trong lòng, June làm sao có thể ngủ ngon được, cô có thể cảm giác được ở sâu trong nội tâm Mewnich mang theo phiền muộn và bất an, mặc cho nàng luôn chôn giấu cảm xúc sâu trong lòng, không biểu hiện cũng không có nghĩa là June không nhìn ra.

Lookzo nhiều lần gọi điện thoại cho Mewnich vào lúc đều có June ở bên, từ sắc mặt của Mewnich, cô nhìn thấy được vẻ mặt lo lắng và lạc lối. Cô và Lookzo bí mật liên lạc, một lớn một nhỏ cùng nhau bàn bạc, từ từ triển khai kế hoạch.

June muốn làm rõ thái độ của cha mẹ nàng đối với nàng, nhưng không hiểu được tại sao bọn họ lại có thái độ như vậy, không phản đối quyết liệt, cũng không ủng hộ, ngược lại còn cảm thấy giống như một sự giằng co.

June biết mình không nên đến nhà cha mẹ nàng, bởi vì nàng kiên trì không muốn cô can dự đến chuyện này, cho nên đến nay cô vẫn phải giữ im lặng, thế nhưng biết mà không làm gì không phải tính cách của cô.

Cô lái xe đến nhà cha mẹ nàng, đợi ở ngã tư đường trước cửa nhà.

Cửa ban công đột nhiên mở ra, một cô bé mặc váy hoa đi ra, cô bé chỉ cao hơn hàng rào sắt một chút, June chỉ nhìn thấy được mái tóc dài của cô bé. Cô bé lại chạy vào trong phòng bưng ra một cái ghế, leo lên ghế rốt cuộc cũng nhú được đầu lên.

Là Lookzo, Lookzo nhìn June vẫy vẫy tay, June bước xuống xe, đi tới chỗ cô bé đang vẫy tay.

Lookzo vẫy tay xong thì nhảy xuống ghế chạy trở về phòng, June giơ tay lên bỗng chốc dừng trong không trung, không biết nên làm gì tiếp theo, cảm giác tay trở nên dư thừa.

Rất nhanh một bóng dáng nhỏ chạy ra từ trong cửa sắt, chạy về phía June.

Chiếc váy hoa xinh đẹp cùng với đôi giày đỏ nhỏ nhắn, hai cái bím tóc đuôi ngựa không ngừng hất lên hất xuống, giống như cô bé từ trong một câu chuyện cổ tích chạy ra.

June ngồi chồm hổm xuống, đón lấy Lookzo, Lookzo nói, “Dì June, mẹ ở đâu ạ?”

“Mẹ ở nhà, bà ngoại không cho mẹ tới gặp con.”

“Bà ngoại nói mẹ bị dì dụ dỗ, nói không cần bà ngoại, ông ngoại với cả con nữa.” Lookzo vô tư nói.

“Lookzo ngốc, mẹ con như thế nào lại không cần con. Mẹ con nhớ con đến nỗi tối nào cũng khóc, vậy con có khóc hay không?”

“Không có ạ.”

“Vậy càng chứng minh là mẹ rất yêu con, yêu con nhiều hơn so với con yêu mẹ.”

“Con nhớ mẹ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc chuẩn bị mếu máo, June hận không bắt cóc Lookzo đem về nhà, để cho Mewnich gặp con, thế nhưng lý trí ngăn trở không cho cô làm như vậy, cô làm như vậy đối với Mewnich không có lợi, chỉ có thể hại nàng.

“Ông ngoại muốn con mời dì June đi uống trà.”

“Ý của con là ông ngoại biết dì ở bên ngoài.”

“Dạ, là ông ngoại nói cho con biết.”

“Ông ngoại của con có hung dữ không?”

“Ông ngoại là một ông lão rất tốt bụng ạ.”

Trẻ con không bao giờ nói dối, nhưng theo tình huống hiện tại xem ra Lookzo đã gạt cô. Bởi vì Lookzo nói với cô cha của Mewnich là một ông lão tốt bụng, trong đầu của cô liền hiện lên khuôn mặt tươi cười thân thiện của ông già KFC, ở trong lòng cô cũng luôn cho rằng những ông lão tốt bụng chính là phải như ông già KFC mà trẻ con yêu thích nhất.

Kết quả cô vừa đến đã bị khí thế của cha Mewnich áp đảo, hoàn toàn không thể cựa quậy.

Ông tự mình pha trà và chơi cờ, từ lúc June đến thì sau đó cũng không có ngẩng đầu, ngược lại càng tập trung tinh thần suy nghĩ.

Lookzo gọi mấy tiếng mới kéo sự chú ý của ông về được.

“Tự nhiên ngồi đi.”

June ngồi xuống một chỗ, nín thở đợi ông lên tiếng.

“Cô quen Mewnich bao lâu rồi?”

“Tám năm.”

“Tám năm, tám năm trước các người đã bắt đầu rồi sao?”

“Không phải, là mới bắt đầu gần đây, tám năm trước chúng con là đồng nghiệp làm việc cùng nhau, sau này có một thời gian con phát hiện mình có tình cảm với cô ấy, quan hệ của chúng con vì thế mới bắt đầu từ từ có chuyển biến.”

“Thoạt nhìn tính tình của Mewnich không có gì đặc biệt, nhưng từ nhỏ đã rất cứng đầu, nó muốn làm chuyện gì, bậc làm cha mẹ như chúng tôi cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện, miễn là đúng, nhưng chuyện tình cảm của hai người, chúng tôi sẽ không đồng ý.”

“Cô không có gì muốn nói sao?”

“Bác với Mewnich rất giống nhau, giống như đúc từ một khuôn ra. Con luôn suy nghĩ Mewnich là người tốt như vậy thì lớn lên trong môi trường như thế nào, bây giờ nhìn thấy bác, vấn đề này đã có câu trả lời.”

“Dẻo mồm dẻo miệng. Không đáng tin cậy.” Cha Mewnich nhăn nhó, giọng điệu nghiêm khắc với June, nhưng ánh mắt đã bắt đầu dịu đi.

“Con đi chơi với dì June được không ạ?” Lookzo kéo tay ông ngoại nói.

“Buổi tối mẹ của Mewnich mới trở về, nhân lúc này cô mang Lookzo ra ngoài chơi một chút, dẫn về trước khi ăn cơm tối.”

Chuyện này giống như được ban ơn trá hình, June lập tức biểu lộ nét mặt vui mừng, không nghĩ tới bề ngoài cha Mewnich nghiêm túc lại ẩn chứa một trái tim mềm mại bên trong.

Ông lấy một mảnh giấy từ trong sách ra, trên mặt có viết chữ, nói với June, “Còn nữa, cô sẵn tiện làm việc này đi.”