[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia – Đã ghét rồi có thở cũng không ưa – bhtt.net
  •  Avatar
  • 14 lượt xem
  • 2 tháng trước

[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia - Đã ghét rồi có thở cũng không ưa

BẠN ĐANG ĐỌC

Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.

#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich

Công ty quy định thời gian bắt đầu làm việc là chín giờ, quản lý bắt buộc nhân viên phải đến công ty sớm hơn ít nhất là mười phút. Yêu cầu nhân viên nữ phải mặc trang phục có thắt khăn lụa, phải trang điểm, mang giày da, xịt nước hoa sao cho người thơm phức, còn nam thì chỉ cần mặc com lê là được.

Để thuận tiện trong việc đi lại, June đã mua một căn hộ dành cho người độc thân ở gần công ty, buổi sáng chỉ cần đi bộ mấy phút là tới, nhờ vậy cô lúc nào cũng nhận được toàn bộ tiền thưởng, nhất là vào lúc giao thông ngày càng kinh khủng như hiện tại, cô có thể vui mừng khi người khác gặp họa khi nhìn đồng nghiệp chen chúc mấy giờ đồng hồ trên đường.

Sáng sớm, cô tiến vào thang máy liền tự động đứng vào một góc bên trong, nhắm mắt nghỉ ngơi, rất nhanh tốp năm, tốp ba người đi vào thang máy, trong không gian chật hẹp tràn ngập hương vị của đồ ăn sáng. June vô thức nhích sang bên trái nơi có mùi nước hoa trang nhã, khiến cô cảm thấy thoải, cô cố gắng khắc chế ý định muốn nhích sang bên kia đứng, cố gắng làm cho mình bình thường nhất chứ không phải là một kẻ thần kinh. Đúng lúc cô đang mơ màng thì nghe thấy một người nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Đến tầng 33 rồi”.

June hồi phục lại tinh thần đi theo tiếng nói đó ra ngoài. Còn chưa tới chín giờ, June chợt nhớ tới hôm nay tới lịch phải làm báo cáo doanh thu cuối tháng cũng như kế hoạch cho tháng sau. Chỉ cần nghĩ tới chuyện phải họp liên tục khiến cô muốn lập tức xách túi đi về nhà.

Cô đối với người có mùi hương dễ chịu kia không mấy ấn tượng, chỉ nhớ đồng phục vừa khít bao lấy dáng người tinh tế, ở công ty người có eo nhỏ như vậy rất hiếm, người duy nhất khiến cô có thể nghĩ đến chính là Mewnich.

Mewnich là người duy nhất khiến cô không vừa mắt từ đầu đến chân, cô đối với Mewnich là kiểu “đã ghét rồi có thở cũng không ưa”, cho nên ấn tượng tốt vừa rồi cô lập tức vứt ra sau đầu.

Mùi nước hoa dễ chịu, thoải mái cái gì không biết? không phải đều dùng tiền để mua à? Có tiền thì cái gì mà không mua được!

Đang suy nghĩ, những nhân tài của phòng Marketing từ ngoài bước vào, Mewnich là người đi cuối cùng, một thân đồng phục tinh tế. Mewnich trang điểm nhẹ nhàng, lông mày cong mà dài, đôi mắt xinh đẹp, không cần vẽ mắt đậm cũng đủ đẹp, màu son nhạt, tổng thể nhìn rất hài hòa. Phụ nữ có thể dễ dàng dựa vào đồ trang điểm để tôn lên vẻ đẹp của bản thân nhưng không phải ai cũng có thể làm điều đó một cách khéo léo, Mewnich đúng thật có bản lĩnh trong việc này.

Trái ngược hoàn toàn với Mewnich, June lại nóng bỏng hơn nhiều, màu son môi hợp với cô nhất chính là đỏ tươi rực rỡ, nhưng màu son này có một nhược điểm chí mạng đó là nếu làm không khéo sẽ tạo ra một miệng như dính máu không khác gì ma cà rồng, bù lại càng khiến cho ngũ quan tinh tế của cô trở nên xinh đẹp động lòng người.

Mewnich vừa bước vào liền cảm giác có ánh mắt hình viên đạn hướng về mình từ vị trí của trưởng phòng Kinh doanh June. Nhưng khi nàng ngước mắt về phía June thì June lại bình tĩnh xem tài liệu, giống như cảm giác đó chỉ là ảo giác. Đây không phải lần đầu tiên nàng bị nhìn lén, nếu không phải June luôn có thái độ thù địch với nàng, nàng còn tưởng rằng cô thích nàng. June thích nàng chắc “heo nái biết leo cây”. Mewnich cười bản thân tự mình đa tình.