BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
Mewnich đưa Pum về với ông bà, chiếc xe dừng trước cổng, Pum lại ngăn tay nàng ấn chuông cửa.
Pum do dự không ngớt, ngôi nhà quen thuộc là hi vọng xa vời nhất đời này của bà, cũng là cấm địa làm cho bà sợ hãi, bà không thể quên lời nói của mẹ mình, chính mình trước đây cũng đã thốt lên cả đời không bước vào nhà, những lời này lúc nói ra cũng không phải là vì sự bồng bột của tuổi trẻ, mà là bà có quyết tâm và nghị lực như thế.
Mấy năm qua, bà nhiều lần muốn về nhà, nhưng khi thật sự đến nơi này, bà lại do dự.
Pum cúi đầu, thật cẩn thận lau đi nước mắt ở khóe mắt, nói với Mewnich, “Hay là chúng ta quay về đi.”
Mewnich không hỏi vì sao trong lúc này bà lại thay đổi ý định, nàng quay lại đường cũ đi về.
“Cô chưa từng hối hận khi đã ở cùng dì con.” Khóe mắt của Pum ngấn nước.
“Dạ.”
“Lần nào dì con cũng nói là lỗi của cô ấy, nhiều lần gạt cô mua vé máy bay nhưng lại không có can đảm đưa cho cô, chỉ có thể để cho nó quá han.”
“Dì là một người phụ nữ tốt.”
“Phải.”
Tủ lạnh dán giấy note của June nhắn lại, mẹ cô thúc giục cô về nhà, cô không muốn nghe cũng phải nghe, vì thế sẽ về vài hôm, sẽ nhanh chóng trở lại.
June vừa về tới nhà đã trở thành cá bị sa lưới, bị mẹ cô vội vàng muốn đem đứa con gái bán phá giá đi coi mắt.
Coi mắt là một chuyện rất khổ, nếu hai bên cam tâm tình nguyện đều có ý thì cái này gọi là duyên phận, nếu một bên vô tình một bên đeo bám không rời thì phải gọi là oan nghiệt. Lại nói tới loại phụ nữ vốn không muốn cũng không cần đi coi mắt mà lại phải đi coi mắt như June thì sẽ trở thành tra tấn.
Mẹ cô tìm đối tượng cho cô, hoặc là cán bộ nhà nước, hoặc là nhân vật ưu tú, có chút năng lực và có thể xứng đôi với cô. Hầu hết đều đã qua độ tuổi đẹp nhất, đàn ông đã tới giai đoạn già, xấp xỉ bốn mươi, thê thảm là bắt đầu bị hói đầu, bụng bia, trên mặt như có vị thiu của đồ ăn.
Định kiến xã hội cho rằng nam giới lớn hơn nữ giới thì tốt, còn nam nhỏ tuổi hơn nữ thì người nữ giống như đang nuôi trai bao, kiểu tình yêu chị em.
Mặt khác nếu so sự nghiệp giữa đàn ông và phụ nữ, nếu phụ nữ ngang hàng hoặc cao hơn đàn ông một chút, họ hàng của người nam sẽ trưng ra thái độ khinh bỉ, “Chúng tôi không có khả năng trèo cao.”
June hiểu biết sâu sắc một chuyện, xã hội nói con gái cần một chỗ dựa giàu có, tất nhiên không có sai. Người con gái nghèo khó sẽ vì một chút vật chất của đàn ông mà quên đi lập trường của mình.
June luôn luôn từ chối, không chịu công chức, không chịu IT, không chịu kiến trúc sư, không chịu luật sư..
Mẹ cô vất vả cả ngày cuối cùng cũng hiểu được, thì ra June đơn giản từ chối, không phải vì cái gì hết, mà là muốn chống đối.
“Rốt cuộc là cô muốn quậy đến khi nào. Người này cô chướng mắt, người kia cô cũng chướng mắt, cô có thể xem trọng được ai, cô nói đi.”
June có một loại xúc động muốn nói ra sự thật. Cô muốn nói với mẹ mình, nhưng sự thật thì thường đi kèm sự tổn thương.
“Mẹ thật sự không cần phải tìm thay con, ai con cũng chướng mắt hết.”
“Ở đây thì cô chướng mắt, vậy công ty cô có hay không? Cho dù không có trong công ty, cô với tôi đi trên đường tìm một người thì có được không?”
“Mẹ, thật ra từ trước đến nay con luôn yêu một người đàn ông.”
“Ai?” Mẹ cô mừng rỡ như điên.
“Nhưng người đàn ông này đã kết hôn với một người phụ nữ khác và cũng có con, lại vô cùng hạnh phúc.”
“Cô..” Đời này ghét nhất là người không có tiền đồ đi làm tiểu tam, mẹ cô xém chút là trào máu.
“Người đàn ông này chính là ba, là chồng của mẹ, đời này người đàn ông con để ý và vừa mắt chỉ có ba, những người đàn ông khác con đều thấy chướng mắt.”
“Cô có còn muốn tìm một ai nữa không?” Mẹ cô hung dữ vỗ tay xuống bàn.
Lúc này lại tới một người đàn ông nữa, đối tượng xem mắt ngồi xuống sau đó nhiệt tình đánh giá June. Phụ nữ đi xem mắt đều có những nguyên nhân khác nhau, duy chỉ có một điểm giống nhau đó chính là bọn họ đều là “gái ế”.
Sự xinh đẹp của June sẽ bị hiểu lầm là lẳng lơ, tính độc lập của cô lại luôn luôn bị người ta chỉ trích là kiêu ngạo. June không nghĩ mình là “gái ế”, nhưng ở trong ánh mắt đồng tình của người khác, cô nhìn thấy được mọi người điều hiểu lầm mình.
“Tôi có điều kiện tiên quyết để kết hôn, yêu cầu rất đơn giản, nhà phải ở trung tâm thành phố, không phải vay mượn mà thanh toán đầy đủ, tiền trang trí cũng không phải do tôi bỏ ra. Hơn nữa sau khi kết hôn toàn bộ giấy tờ bất động sản phải viết tên tôi.”
Mẹ cô âm thầm véo tay cô, “Cô nói bậy gì đó hả?”
“Cô June, cô đang đùa phải không?” Người đàn ông trước mặt lộ ra nụ cười gượng gạo.
“Tôi trông giống đang đùa hay sao? Tôi chính là thiếu đạo đức như vậy, cho nên phiền anh mau rời đi.”
“June.”
“Mẹ, Mẹ muốn con nói bao nhiêu lần, con không muốn xem mắt, con đã có đối tượng..” June cao giọng, lúc này toàn bộ mọi người đều dời mắt sang bên này.
“Tại sao không dẫn nó về đây?” Dựa vào kinh nghiệm cả đời, chẳng lẽ mẹ cô lại tin một câu thật sự không có cơ sở sao?
“Người ấy là..” June nhất định phải nói ra.