[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia – Con chỉ muốn xin cô, đừng làm cho Mewnich lại đau lòng nữa được không – bhtt.net
  •  Avatar
  • 20 lượt xem
  • 7 tháng trước

[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia - Con chỉ muốn xin cô, đừng làm cho Mewnich lại đau lòng nữa được không

BẠN ĐANG ĐỌC

Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.

#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich

Tuy rằng bà vẫn nói phản đối nhưng cũng không có hành vi ngăn cản quyết liệt, June muốn gỡ bỏ nút thắt trong lòng bà, nên đặc biệt chạy đến công ty xin nghỉ một ngày, cả gan rủ Pum đi dạo phố.

Lúc Pum rời khỏi đây thì Mewnich chỉ mới cao đến đầu gối bà, chớp mắt một cái đã hơn hai mươi năm, ở đây đã không còn là nơi quen thuộc với bà nữa. Con đường mà bà biết cũng đã thay hình đổi dạng, bà nhớ chỗ này trước đây là khu vui chơi của trẻ em, bây giờ lại bị tháo dỡ trở thành nhà riêng không cho người khác ra vào.

Ký ức của Pum vẫn còn sinh động, bà có thể đứng ở một con đường trong trung tâm từ từ nói ra hình ảnh nơi đây trong trí nhớ của bà, bên này từng có một nhà thờ lớn, bên này trước kia là một công ty bách hóa, còn có ở đây, tôi nhớ rõ bộ độ của mình là làm ở cửa hàng này, cứ vài ngày tôi lại chạy đến đây hỏi bọn họ đã làm xong chưa. Người thợ may già tốt bụng lại rất kiên nhẫn, ông không cảm thấy phiền còn nói với tôi sắp xong rồi, chờ thêm tí thôi.

Sau đó June đưa Pum đến một cửa tiệm lâu đời để ăn cơm, Pum đi rất chậm, June muốn dìu bà, lại bị bà đẩy ra, bà cố thẳng lưng lên, kiên trì muốn tự mình đi.

Pum nhớ lại mấy cửa tiệm này cũng đã thay đổi người, mùi vị cũng không còn giống như trong trí nhớ, hoài niệm cho dù có làm thể nào cũng không còn giữ được nữa.

Buổi tối June mới đưa Pum trở về, đi cả ngày làm thể chất và tinh thần của bà mệt mỏi, còn tinh thần của June vẫn rất hào hứng.

Trước khi đi ngủ, June còn đưa một ly sữa đến phòng bà.

Pum ngồi ở đầu giường, thấy sữa trong tay cô, “Làm sao cô biết?”

“Mewnich nói cho con biết, cô ấy nói đây là thói quen của cô.”

“Cô rất thành thật, cũng rất xảo quyệt, Mewnich rơi vào tay cô, chắc chắn sẽ chịu thiệt.”

“Oan cho con quá cô à, con xảo quyệt hồi nào? Bây giờ Mewnich quản con, chịu thiệt không phải cô ấy, chắc chắn là con.”

Pum uống sữa xong, để ly sữa ở bên giường, June nhận lấy cái ly, ly vẫn còn nóng hầm hập, cầm trong lòng bàn tay làm tay cũng ấm lên.

“Hôm nay cô đưa tôi đi ra ngoài, là cố ý chọn những nơi đó, cái này tôi không có nói sai chứ?”

“Đúng vậy, con dành hết một ngày để ghi lại trên bản đồ, mỗi một nơi đi qua đều đã lên kế hoạch trước.”

“Đây không phải xảo quyệt là gì. Tâm với mắt không cùng một loại, vừa nhìn đã cảm thấy không thành thật, Mewnich đi theo cô nhất định sẽ chịu khổ.”

“Cô phản đối Mewnich và con ở bên nhau là vì sợ cô ấy chịu thiệt. Sự phản đối của cô làm cho cô ấy rất đau lòng. Cô ấy đã nghĩ cô sẽ ủng hộ cô ấy. Con chỉ muốn xin cô, đừng làm cho Mewnich lại đau lòng nữa được không?” June thành khẩn cầu xin Pum, Pum im lặng nằm quay lưng về phía cô, June có rất nhiều lời muốn nói, lời nói đến miệng lại nhận thấy bản thân đã quên mất mình nên nói cái gì.

“Mewnich cho rằng cô là người duy nhất trên đời này hiểu rõ cô ấy, cô cảm thấy được con không tốt, con sẽ cố gắng làm tốt, nhưng cô đừng làm cho Mewnich buồn, tuy rằng cô ấy làm một người con gái vĩ đại, nhưng có đôi khi cũng rất yếu đuối.” June nói xong những lời này, đợi thật lâu cũng không thấy Pum đáp lại.

Cô miễn cưỡng thở dài, tắt đèn ở đầu giường, mở đèn ngủ nhỏ, sau đó cầm ly sữa nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng Pum, đóng cửa lại.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Pum xoay người, bà nhìn về hướng June vừa đi, khuôn mặt lộ ra vẻ suy tư.