BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
Mewnich chia sẻ với June mấy bí mật nhỏ của Lookzo, tóc tơ, móng tay lần đầu tiên cắt, còn có ảnh chụp lúc bé.
Lookzo là đứa nhỏ lém lỉnh điển hình trên phim ảnh, ở trong tấm ảnh làm ra đủ nét mặt xấu, hoàn toàn không cần đào tạo, hơn nữa những ảnh này đều chụp được sự thông minh và hoạt bát của con bé.
“Tất cả những thứ này đều do Tee chụp cho con bé.”
Mewnich đem sấp ảnh bỏ vào trong hộp, nhắc đến Tee, Mewnich cũng không mấy nhiệt tình.
Ngược lại June nhìn thấy ảnh chụp của Mewnich, hình ảnh này là lúc Mewnich còn trẻ, mái tóc suông thẳng dài, đường nét khuôn mặt nhìn thấy được sự ảm đạm, như đang ẩn mình trong bóng tối.
“Tấm ảnh này anh ta chụp lúc em đang cân nhắc hôn nhân của chúng em đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Khi đó em luôn suy nghĩ, tại sao em không hề vui vẻ.”
Bây giờ đã nghĩ ra chưa? June nôn nóng muốn biết đáp án.
“Sau này đã biết đáp án, ở trong sương mù tìm được con đường của mình rồi, so với trước kia mê mang thì giờ đã tốt hơn rất nhiều.” Mewnich nói.
Quả nhiên là Mewnich, là người con gái mà June xem trọng, June nâng cằm nàng, hôn lên môi của nàng.
Một màn này cướp đi hô hấp của hai người, khiến cho hai người hôn xong gần như muốn ngất đi, một lúc sau Mewich nói với June, “Em muốn hỏi June, ngày đó có phải June đi xem mắt hay không?”
“Tôi đúng là đi xem mắt.”
“Sau đó thì sao, tại sao lại muốn đi xem mắt, tại sao không nói với em?” Lúc Mewnich nói chuyện không hề tỏ ra gay gắt, nàng thật thản nhiên đặt câu hỏi, sau đó chờ đợi một câu trả lời.
“Tôi bị mẹ của tôi bắt về, trước đó tôi cũng không biết mẹ muốn làm cái gì, mẹ của tôi thúc giục tôi về, về tới nhà liền bị lôi đi xem mắt. Tôi mới là người đáng thương nhất, em cũng không thông cảm cho tôi.”
June kể lể trách móc Mewnich.
Vừa nghe đến là bị ép, nỗi lo của Mewnich liền dịu xuống, “Có nhìn thấy thích được ai không?”
“Trong lòng tôi đã có người, nhìn ai cũng thấy không được.” June không nghĩ tới thực tâm mình có thể nói ra lời sến đến mắc ói mà đến cô cũng chịu không nỗi thế này.
Thế nhưng cô thề, đây tuyệt đối là xuất phát từ nội tâm, không hề giả dối.
Mewnich nghe xong trong lòng thỏa mãn, nụ cười liền xuất hiện trên khuôn mặt.
“Em muốn tôi về nhà? Sao tôi phải về.” June không tin điều mình vừa nghe được, Mewnich tự nhiên lại bảo cô về nhà.
Phản ứng của June hơi có chút dữ dội, như là mèo hoang bị cướp đi địa bàn, lông ở trên lưng dựng đứng cả lên.
“Trong nhà chỉ có hai cái giường.”
“Em có thể cho Lookzo ngủ với cô.”
“Cô khó ngủ vào ban đêm, thích một mình.” Nàng muốn cho Pum ngủ được thoải mái.
“Vớ vẩn, chẳng lẽ cô không bao giờ ngủ chung giường với dì?” June không thèm tin.
Pum nghe được, bà hắng giọng vài tiếng, “Không được phép thảo luận chuyện của tôi.”
“June không phải nói ngủ sofa sẽ khó chịu sao?”
“Nhưng mà..” June buồn lòng, thì ra Mewnich thật sự xếp cô sau cả Lookzo và Pum.
Một buổi sáng, Mewnich gặp June ở mấy khúc cua nhiều hơn bình thường vài lần. June cố tình lảng vảng trước mặt nàng, mỗi lần thoáng qua đều nhìn thấy một đôi mắt buồn ai oán hướng về phía mình.
“Cho tôi ba phút, tôi muốn nói chuyện đang hoàng với em.” June nắm lấy tay Mewnich kéo vào một góc.
“Bây giờ, hay là đợi sau?”
“Ở đây không có ai, bây giờ cũng được.” June vừa mới nói xong, thì có một người bước ra từ cửa bên, tròn mắt nhìn hai người.
June thất vọng kêu gào, “Chẳng lẽ sẽ không có chỗ nào cho chúng ta nói chuyện hay sao?”
“Tới phòng làm việc của em.” Mewnich nói.
Đóng cửa ban công lại, kéo rèm xuống, người ở bên ngoài không nhìn thấy cũng không nghe được, người ở bên trong mới có cảm giác an toàn.
“Giờ em vẫn còn giận tôi sao?”
“Đã không còn giận nữa rồi. Nhưng thật ra là June đó, cả buổi sáng cứ kỳ cục sao sao á.”
“Ngày hôm qua tôi đã giải thích với em rồi, em có nghe không?”
“Nghe rồi.”
“Em có tin tôi không?”
“Sao em lại không tin. June nói June bị bắt đi xem mắt, em cũng đã từng có kinh nghiệm với chuyện này, thì tại sao em lại muốn không tin June đây.”
“Thế nhưng em lại bảo tôi về nhà.”
“Thì ra cả buổi sáng June hậm hực là vì chuyện này. Em kêu June về nhà ngủ, là bởi vì June chỉ có thể ngủ trong phòng khách ở nhà em, mà June không phải cũng nói, buổi sáng đứng dậy đau lưng hay sao, em lo lắng cho lưng của June mới để cho June trở về.”
“Thật vậy sao?”
“June tin hay không là chuyện của June, đừng xem ý tốt của em thành ra lòng lang dạ thú.”
“Tôi cứ nghĩ là em còn giận tôi.”
“June cũng không nhìn sắc mặt em sao?”
“Tối nay không muốn ngủ một mình, tôi muốn đến nhà em, cho dù ngủ sofa cũng không có sao.”
“Khỏi.” Lời của Mewnich làm cho lòng June chùn xuống, June suy sụp cúi gầm mặt.
“Tối nay em sẽ đến qua đêm ở nhà June.”
Tâm hồn June liền bay lên không trung nổ tung thành ngàn vạn sắc màu, tức thời rực rỡ.