BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
“Thức dậy.” June bị tiếng quát lớn đánh thức, cô nhìn xung quanh, thì ra cô không có ngủ bên cạnh Mewnich. Chăn trên người bị nhàu nát, người vừa nãy gọi cô thức dậy đang đứng bên cạnh sofa, từ giọng của bà nghe ra được bà là càng già càng dẻo càng dai.
Pum nói, “Tối hôm qua làm gì? Hơn nửa đêm mới về nhà, còn uống rượu say khướt, cô là người vô trách nhiệm như vậy à?”
Hai tay June xoa xoa khóe miệng, tối hôm qua nói quá nhiều, nên giờ miệng cứng ngắc, cô nói với Pum, “Một người bạn thất tình, con đi giúp anh ta giải sầu, đợi anh ta đi rồi con mới trở về. Con không có đi ra ngoài bậy bạ.”
Gương mặt Pum vẫn không có chút cảm xúc nào, ánh mắt lão luyện đằng sau cặp kính nhìn chằm chằm vào mặt June, muốn tìm ra sơ hở ở trên mặt cô.
Biểu hiện của June tuy có cứng ngắc, nhưng ánh mắt lại rất chân thành.
Cùng bà đứng đối diện nhìn đăm đăm ẩn ý một lúc, sau đó bà hừ một cái khinh bỉ rồi đi ra.
Khuỵu bả vai xuống, June ngồi xuống chỗ tối hôm qua ngủ trên ghế sofa, cả người rơi vào ghế sofa mềm mại.
Mewnich chuẩn bị cho Lookzo một hộp cơm tình yêu. Trường mẫu giáo tổ chức đi công viên nước chơi một ngày, cho phép các bạn nhỏ tự mang bữa trưa vào giờ cơm trưa. Những lúc như thế này các bà mẹ trẻ sẽ cạnh tranh với nhau, đương nhiên Mewnich cũng sẽ không để cho Lookzo bị thua trong cuộc thi đua này.
“Con phải đi theo cô giáo, không được chạy nhảy lung tung, còn phải đeo đồng hồ vào tay, đi đâu cũng phải mang, mẹ mới có thể yên tâm được.” Mewnich lấy một cái đồng hồ hình hoạt họa có hệ thống định vị đeo vào cổ tay Lookzo.
Lookzo dụi mắt còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cô bé nắm lấy vạt áo Mewnich, “Mẹ ơi, mẹ cho con mang theo cơm trưa vì vậy?”
“Bí mật, bây giờ không được mở ra nhìn lén, tới lúc ăn cơm mới được nhìn. Xem như vậy mới bất ngờ.”
“Dạ.” Lookzo ngoan ngoãn vâng lời, đeo cặp sách nhỏ trên lưng, Mewnich đưa Lookzo đi tới điểm chờ xe buýt của trường.
June chủ động đuổi kịp, thậm chí còn đến ôm lấy Lookzo.
Lookzo ôm cổ June, “Dì June, buổi tối dì đi đâu chơi vậy?”
“Dì đâu có đi đâu đâu nè.” June tự động che giấu những điều mà trẻ con không nên biết, chẳng hạn như quán bar hay thất tình, những từ này bây giờ Lookzo còn chưa có hiểu được.
Lookzo nói, “Cô giáo nói làm người là phải thành thật.”
Thái độ nghiêm túc này là học theo ai vậy? Mewnich sao? Tầm mắt của June vòng qua Lookzo dừng lại trên người Mewnich, thì ra Mewnich đang cười thầm, bị cô bắt gặp.
“Có nghe thấy không, người lớn không thể gạt con nít.” Mewnich nói.
“Sự thật là thế này, dì có một người bạn tốt, tâm trạng của anh ta không tốt, cho nên sau đó dì đi an ủi anh ta.”
“Chú ấy có khóc không ạ?”
“Khóc, hơn nữa rất thương tâm.”
“Tại sao lại khóc ạ?” Lookzo đúng là hóa thân của trăm ngàn lý do tại sao mà.
Người lớn đối mặt với vấn đề này đã thấy phức tạp, có một số chuyện, trẻ con không hiểu được, mà giải thích cũng chưa chắc có thể tiếp thu.
“Bạn tốt của dì tại sao khóc hả? Nói ra thật sự rất đơn giản, đó là anh ta có một người bạn rất tốt, nhưng sau đó, người bạn này lại không chịu chơi đùa cùng anh ta nữa, anh ta rất buồn, buồn thì sẽ khóc.”
“Thật đáng thương.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lookzo nhíu lại.
Lái xe đi đến trạm xe, sau đó đứng đợi xe buýt của trường lại.
Bởi vì đây là nhà trẻ tư nhân, xe buýt cũng làm rất đẹp mắt, sẽ thường xuyên thay đổi mô hình, có khi là Hello Kitty, có đôi khi lại biến thành Pikachu, hôm nay thì là Rilakkuma, trên cửa sổ cũng dán rất nhiều đầu gấu.
Đầu gấu đột nhiên mở ra một lỗ hổng, cô giáo vươn đầu về phía bọn vẫy chào, “Buổi sáng tốt lanh. Các mẹ vất vả rồi.”
“Chào cô giáo.” Mewnich nói.
June mỉm cười vẫy tay, các mẹ, từ này thật tốt đẹp.
Nhìn chiếc xe chạy đi, Mewnich thở dài nhẹ nhõm, bây giờ điều phải làm là hi vọng Lookzo trở về bình an.
“Đừng nhìn nữa, nếu còn nhìn chắc đến trưa luôn, mau về ăn cơm thôi.”
“June làm sao có thể hiểu được tâm trạng của một người làm mẹ.”
“Tôi không phải đang cố gắng tìm hiểu hay sao? Em phải cho tôi cơ hội để tôi học hỏi chứ.” June đuổi đến bên cạnh Mewnich, kéo tay nàng lại, tay của cô lại đặt lên eo của nàng. Hai người nhanh chóng cùng nhau trở về nhà.