[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia – Cô à, cô ấy nói là thật lòng, con tin cô ấy – bhtt.net
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 7 tháng trước

[Junemewnich] Hoan Hỉ Oan Gia - Cô à, cô ấy nói là thật lòng, con tin cô ấy

BẠN ĐANG ĐỌC

Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.

#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich

Trên đường đi, trong lúc lái xe, tay June nắm chặt vô lăng, người ngồi phía sau khiến cho cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng, khi xe dừng ở cổng căn hộ thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mewnich ở đây sao?”

“Dạ phải, bây giờ cô ấy sống ở đây.”

Pum không có hỏi tiếp, bà hoàn toàn cho rằng June là người ngoài.

June đưa bà tới trước cửa nhà, Pum nói tiếng cảm ơn, bấm chuông và đứng đợi ở cửa, June cũng ở kế bên, không có đi. Pum nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, “Cô còn ở lại làm gì?”

Ngay lúc này cửa mở ra, Mewnich nhìn thấy June, nàng tiếp nhận túi xách trong tay June, “June không phải nói đi ra ngoài một tiếng thôi à, sao đến bây giờ mới về?”

“Tôi ra sân bay đón người, trên đường về trễ một chút.”

Mewnich lúc này mới chú ý tới người đứng cạnh June, khi nàng thấy Pum, trên mặt biểu hiện vô cùng ngạc nhiên, nàng không tin đây là sự thật.

“Cô, là cô sao?”

“Con không muốn gặp cô sao?”

“Không phải, không phải..con..con không nghĩ cô sẽ về nước, con nghĩ đến..” Mewnich gật đầu rồi lại lắc đầu, nhìn June mà không hiểu lý do.

“Có chuyện gì nhất định phải nói ở cửa à? Vào nhà rồi nói không phải sẽ tốt hơn sao.” Cô kéo tay Mewnich.

Tầm mắt của Pum dừng ở cái nắm tay của hai người.

Pum đến nên trên bàn có thêm một đôi đũa, trong quá trình June ở một bên quan sát mới biết được một người có thể thay đổi nhiều đến thế.

Lúc Pum đối diện với cô thì lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với Mewnich thì đã biến thành một người cô ôn hòa, đôi mắt lạnh như băng sau cặp kính cũng trở nên ấm áp.

Quả nhiên là người một nhà, cách mỉm cười của Pum cũng rất giống Mewnich, chỉ là lúc đầu June không có cơ hội nhìn thấy.

“Sự lựa chọn của con làm cho cô bất ngờ, nếu con thật sự nói cho cô biết trước, cô chắc chắn sẽ phản đối con làm như vậy.”

Mewnich cùng Pum ngồi nói chuyện với nhau thật lâu, còn June đến nhà bếp làm tiếp công việc nấy ăn của nàng.

Tiếng xèo xèo của dầu chiên làm ù tai của June, nhưng June vẫn có thể nghe thấy một chút chuyện họ nói.

Lúc cô bước ra từ trong bếp, Mewnich và Pum cùng ngước lên nhìn cô, như thể cô là người ngoài hành tinh đầu thai.

“Sao lại nhìn tôi?”

Thái độ của Pum ôn hòa hơn lúc trước gấp trăm lần, làm cho June cảm thấy trong lòng không được tự nhiên, cô ngồi xuống bên cạnh Mewnich, giúp Mewnich chia đũa, nàng nói một tiếng cảm ơn, động tác của cả hai vô cùng ăn ý.

“Lúc nãy Mewnich nói cho tôi biết hai người quyết định sống chung, tôi muốn nghe thử ý kiến của cô.”

“Con cũng có suy nghĩ giống cô ấy, huống chi cô xem bọn con cũng từng tuổi này rồi, không cần theo đuổi kịch tính cũng không muốn bản thân mệt mỏi, bọn con chỉ cần một tình yêu bình dị và ổn định lâu dài.”

“Tôi làm sao biết được lời này có mấy phần thật tâm, mấy phần giả dối.”

Lời nói của Pum làm cho June xém chút phun ra ba ngụm máu, cô phải làm sao mới có thể chứng minh được là cô thật lòng, chẳng lẽ phải phanh ngực móc trái tim ra sao.

“Cô à, cô ấy nói là thật lòng, con tin cô ấy.”

“Thật lòng có thể cần cả đời để chứng minh.”

“Cô không phải là trải qua cả đời với dì sao?”

“Còn chưa chết, ai dám chắc đây là cả đời.”

June cảm thấy được Pum có ý thù địch với cô, hơn nữa còn là chán ghét sâu đậm, khiến cho cô cảm thấy bản thân mình giống như một tên trộm đã đoạt đi bảo bối của người ta. Mà bảo bối này chính là Mewnich đang ở bên cạnh.