BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện tình của một người phụ nữ ly hôn chồng có con nhỏ với gái ế cùng công ty.
#bhtt
#gl
#june
#junemewnich
#mewnich
Lookzo trở về từ trại hè thì được mẹ đón một cách nồng nhiệt, cô bé nhớ rõ ràng là mình chỉ mới đi có vài ngày thôi. Mẹ thật sự giống như không gặp mình cả một thế kỷ mà ôm chặt mình vào lòng.
Mà dì June lại càng làm lố hơn, ôm Lookzo không chịu buông, còn điên cuồng hôn mặt con bé.
“Dì, mẹ, hai người làm gì vậy?” Lookzo thoát ra khỏi vòng tay của hai người thắc mắc hỏi.
June lấy mặt cọ vào mặt Lookzo, “Nhớ con muốn chết đi được.” Muah, lại hôn hai cái, cảm xúc mất rồi lại được thật sự rất tốt.
“Dì June đáng sợ quá đi.” Lookzo hét lên, liều mạng né tránh, vẫn bị June bắt được hôn mấy cái nồng nhiệt.
Mewnich nhìn bóng dáng rượt đuổi nhau chạy của hai người khóe miệng vẫn mang theo nụ cười. Thời điểm này tất cả mọi người đều hạnh phúc, không phải bị buộc chia ly, không có oán trách do bản thân muốn làm mà không thể được, tiếng cười đong đầy trong tim, hành phúc như hình với bóng.
Chỉ mong khoảnh khắc này mãi mãi cũng không mất đi, có thể giữ cả đời thì tốt.
Cuối cùng June thật vất vả mới bắt được Lookzo vọt tới bên cạnh Mewnich, ba người túm tụm lại cùng một chỗ.
Lookzo ở giữa hai người quằn quại, “Mẹ, dì June ăn hiếp con.”
“Cái đó không gọi là ăn hiếp, lúc này mới gọi là ăn hiếp nè.”
June giữ cổ Mewnich lại hôn nàng say đắm.
Lookzo ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sáng ngời lờ mờ xuất hiện hình ảnh hôn môi của hai người.
Mewnich nhận được giấy mời dự lễ tốt nghiệp do trường mẫu giáo của Lookzo gửi tới, trong thư mời nói hi vọng cả cha và mẹ tốt nhất đều có thể tham gia. Mà đồng thời Lookzo lại là đứa trẻ được chọn đại diện lên sân khấu phát biểu.
Vấn đề này có chút làm khó Mewnich, dù sao theo quan điểm của nàng thì cha mẹ của Lookzo là nàng và June.
“Trường mẫu giáo cũng có lễ tốt nghiệp, còn có đọc diễn văn? Thật là nhộn nhịp. Lúc tốt nghiệp ở trường mẫu giáo của tôi thì chẳng làm gì cả, cầm được giấy chứng nhận rồi thì lập tức nói tạm biệt. Mấy đứa nhỏ bây giờ thật hạnh phúc, hạnh phúc hơn tôi khi đó nhiều.” June nói với một nụ cười.
“Bọn họ học theo trường mẫu giáo nước ngoài, nói làm như vậy có thể cho bọn nhỏ có kỷ niệm đặc biệt. Bây giờ lo lắng nhất là phải lập tức tìm trường tiểu học cho con bé, em không biết nên cho con đi học ở đâu.”
“Tiêu chí là phải gần, tìm một trường học tốt ở gần đây, chúng ta chăm lo đưa đón cũng thuận tiện.” June không nghĩ có bất cứ vấn đề gì.
“Không phải dễ dàng như June nghĩ đâu, cả em và Tee đều có quyền giám hộ Lookzo. Cho tới bây giờ anh ta vẫn luôn muốn Lookzo vào trường quý tộc, nếu mà như vậy, em muốn gặp Lookzo cũng sẽ không dễ dàng.” Mewnich lo lắng nhất vẫn là điểm này. Trong quan điểm của hai người sẽ xảy ra xung đột, mà Lookzo bị kẹp ở giữa sẽ rơi vào thế khó xử.
Nàng hi vọng Lookzo có thể ở lại bên cạnh mình để cho nàng chăm sóc, nàng có khả năng cũng có đủ thời gian để chăm con.
June thật sự không thích nhìn thấy nét ủ dột trên mặt Mewnich, “Chúng ta đi giành quyền giám hộ Lookzo, hơn nữa Tee không phải đã kết hôn sao, chờ vợ mới của anh ta có con, anh ta chắc sẽ trả Lookzo lại cho em.”
Mewnich cũng không phải vì những lời của cô mà thả lỏng, “Tee không muốn có con. Một trong những điều kiện để anh ta kết hôn với Meen là muốn Meen từ bỏ việc sinh con.”
“Sao anh ta lại muốn làm như vậy? Đúng thật là buồn cười.”
June không thể hiểu được người đàn ông này, tại sao lại cố chấp như vậy với con gái của vợ trước, vợ mới của mình không phải là tình yêu mới sao, tình yêu mới chẳng phải là tốt hơn so với tình yêu cũ sao?
June nghĩ đến một khả năng, mà cô đã tìm được câu trả lời trên mặt Mewnich.
“Anh ta vẫn còn yêu em?”
“Cái này không phải là yêu, là cố chấp. Anh ta vẫn không có cách nào nguôi ngoai. Dù gì cũng là em có lỗi với anh ta, lấy anh ta nhưng không phải vì yêu anh ta, chỉ vì trách nhiệm với ba mẹ. Ly hôn cũng là do em đề xuất, trước sau đều là do em có lỗi với anh ta?”
Mewnich còn mang lòng áy náy với Tee.
Tee không hề làm chuyện gì có lỗi với nàng, anh ta luôn yêu nàng. Nhưng mà nàng không có cách nào trao lại cho anh ta một phần mười tình yêu ấy, đó là một sai lầm. Mà Mewnich lại chính là người đã tạo nên sai lầm ấy, nếu như nàng không phải vì băn khoăn mà lựa chọn một đáp án nông cạn, nếu nàng có thể sớm hiểu được..
“Sao em có thể nghĩ như vậy, người chịu mất mát trong cuộc hôn nhân này là em không phải anh ta. Chẳng lẽ anh ta không có sai sao, anh ta biết rõ em không thương anh ta mà anh ta vẫn còn muốn cưới em. Lúc anh ta bắt đầu đã không tốt, cuối cùng không chiếm được trái tim của em là do khả năng của anh ta không làm được. Em còn tự trách bản thân không yêu anh ta, có em mới nghĩ như vậy.” June rất tức giận, chỗ cần Mewnich nhẫn tâm thì nàng lại không nỡ, còn suy nghĩ dùm cho tên đàn ông chết dẫm đó.
“Em..” Bị June nói như thế, Mewnich dường như có điểm thông suốt, chuyện cũng không phải tệ như nàng nghĩ.
June nói với Mewnich, “Tôi sẽ không từ bỏ Lookzo. Bởi vì con bé là cục cưng của em, tôi không muốn em mất đi con bé.”
Nói đến cùng, người cô quan tâm chỉ có Mewnich, yêu ai yêu cả đường đi lối về, cô bằng lòng vì Mewnich làm bất cứ chuyện gì.