[Jensoo] One In A Million – Vị khách quen. – bhtt.net
  •  Avatar
  • 9 lượt xem
  • 1 tháng trước

[Jensoo] One In A Million - Vị khách quen.

“Cho em một phần salad bơ trứng và thịt xông khói đi ạ.”

“Một salad bơ trứng và thịt xông khói. Em có cần gì thêm không ?”

“Dạ không. Chỉ vậy thôi.”

“Em ra bàn ngồi đợi trong lúc bếp chuẩn bị món nhé. Đi học cả ngày chắc cũng mệt rồi, chị sẽ mang nước lên cho em.”

“Dạ, em cảm ơn chị !”

Jennie mỉm cười rực rỡ, một nụ cười tỏa sáng tựa như mặt trời bé con. Em cầm balo đặt bên dưới lên, ngoan ngoãn đi đến một bàn trống gần đó ngồi đợi.

Tuniver là một cửa hàng thức ăn nhỏ ở gần trường đại học của em, được trang trí mang phong khách đậm chất thơ cổ điển. Chuyên phục vụ các loại đồ ăn văn phòng với giá cả vừa phải để giúp đỡ các sinh viên, diện tích quán nhỏ nên không có chỗ để ngồi lại ăn mà chỉ bán mang đi. Ngoại trừ thức ăn sạch sẽ, thơm ngon, giá cả phải chăng. Tuniver còn thu hút được là nhờ có nhân viên trong quán. Chủ quán là một bà lão đã bạc hơn nửa đầu vô cùng hiền hậu, cả đầu bếp và phục vụ trong phán đều là con cháu của bà. Một người bà lão rất yêu mến giới trẻ và cảm thông cho những áp lực xã hội đè lên đôi vai của họ hiện tại. Vì vậy mà khách sạn thường đến đây để cảm nhận sự quan tâm nhỏ nhoi từ những người xa lạ, đôi khi là được bà chủ quán hỏi han, đôi khi là được nhân viên tặng cho vài viên kẹo ngọt nhỏ nhắn. Như vậy đã an ủi được những linh hồn cô đơn giữa thành phố phồn hoa tấp nập. Chỉ vậy thôi mà một ngày học tập, làm việc mệt mỏi cũng nhẹ nhõm đi phần nào.

Nói không phải khoe, nếu Tuniver mà có thẻ thành viên thì chắc hẳn cô sinh viên khoa Thiết kế kia đã cầm luôn thẻ VIP. Một ngày ba bữa đều đóng đô ở đây kể từ khi vừa bước chân lên năm nhất. Đến bây giờ đã trở thành sinh viên năm cuối rồi, cũng trở thành khách quen của Tuniver luôn rồi. Không chỉ các anh chị nhân viên và đến chủ quán cũng nhớ mặt em – một đứa trẻ đáng yêu với má bánh bao và lễ phép với các anh chị.

Cốc nước được đặt lên bàn cùng với hai viên kẹo dâu. Bên cạnh còn có hộp salad mà em đã gọi khi nãy. Có lẽ vừa rồi do Jennie thả hồn theo mây gió ngẩn ngơ nên chị nhân viên không gọi em mà chỉ đặt đó rồi thôi. Em tủm tỉm mỉm cười, đem hai viên kẹo bỏ vào giấy gói quà nhỏ xinh rồi cất vào trong balo.

“Chị ơi, em về nha ?”

“Em đi cẩn thận, ăn ngon miệng nhé !”

“Dạ ! Em chào chị em về !”

Jennie cười tít cả mắt khi thấy chị nhân viên vẫy tay tạm biệt mình. Trên tay là hộp salad tươi ngon, vừa đi vừa mở nắp nộp, em cần thưởng thức nó ngay bây giờ vì có chuyện cần phải làm.

.
.
.
.

“Chị ơi !”

“Jennie ?”

“Hì, chị lấy cho em một hộp cơm với gà sốt nấm ạ.”

“Thật tình, sao lúc nãy em không gọi luôn cho đỡ mất công đi tới đi lui ?”

“Em tưởng đâu ăn một cái là no. Hihi, em ngồi ở bàn ăn được không chị ? Em có mang theo muỗng đũa nè.”

“Chị chịu thua rồi, em ra đó ngồi đi.”

Chị nhân viên cười trừ trước sự hậu đậu của em. Jennie ngượng ngùng gãi đầu rồi trở ra bàn ăn – nơi em vừa ngồi cách đây nửa tiếng trước. Đôi chân chậm rãi nhịp theo từng nhịp của đoạn nhạc phát ra trong tai nghe, đôi mắt mèo lại tìm về nơi quen thuộc nhìn ngắm.

“Nước của em đây Jennie. Còn đây là bánh ngọt chị tự làm. Cầm bánh theo lỡ học tới chiều có có cái lót dạ nhé.”

“Cho em thật ạ ? Em cảm ơn chị nhiều lắm, chị Jisoo !”

Đôi mắt mèo tròn xoe lấp lánh, ngoan ngoãn đưa hai tay ra nhận lấy chiếc bánh cupcake hồng được gói túi trong suốt nhỏ xinh được thắt nơ đen. Em ngẩng mặt lên nhìn chị nhân viên vừa tặng bánh cho mình, tặng lại chị một nụ cười có hơi ngốc nghếch.

Chị ấy là Jisoo, cháu ngoại của bà chủ. Cháu út đó.

“Nay Jennie học mệt lắm không ?”

“Dự án cần phải nộp trong bốn ngày nữa mà em vẫn chưa ưng ý với bản thảo hiện tại của mình nè chị ơi. Hic..”

“Không sao, cứ bình tĩnh mà phân tích nó. Nghĩ đến kết quả em mong muốn và tập trung vào điểm nhấn của kết quả, đối chiếu lại với hiện tại của em xem còn chỗ nào cần sửa. Thử xem ?”

“Chị đúng là thiên tài !”

Jennie giơ ngón cái ngưỡng mộ về phía Jisoo khiến chị bật cười khe khẽ. Chị ấy hiền lành lại còn xinh đẹp nữa. Các nam sinh hay chạy đến đây chỉ để gặp chị mà tán tỉnh lắm. Nữ sinh cũng có.

Jennie Kim thì không. Không phải không thích, mà là không dám tán tỉnh.

Phải rồi. Em vì thích chị nhân viên xinh đẹp này mà suốt bao lâu nay vẫn luôn đến Tuniver ăn mà. Kể cả việc lúc nãy chỉ mua một ít salad cũng là do em cố tình để có cớ quay lại gặp chị thêm một lần nữa.

“Ngốc quá, ăn trưa đi rồi học đi học. Xem em đi nắng không che ô kia kìa, nóng hết cả tóc rồi.”

Jisoo nhẹ nhàng trách móc khi đặt tay lên đỉnh đầu Jennie. Mái tóc đen mềm mại vẫn còn hơi ấm vì khi nãy đội nắng đi bên ngoài. Mà Jennie trước lời trách móc này chỉ ửng hồng hai má, môi mỏng lại e thẹn mỉm cười. Chị Jisoo quan tâm em kìa !

“C-Chị Jisoo ơi..”

“Sao đó em ?”

“À dạ, không có gì đâu chị.”

Khong ổn rồi, Jennie không có đủ can đảm để mời chị đi chơi với mình nữa. Mặc dù thích thầm Jisoo suốt ba năm rồi mà vẫn chưa từng đi chơi riêng hay hẹn chị ở bên ngoài. Jennie có kết bạn với chị trên mạng xã hội nhưng thi thoảng mới nhắn tin đặt cơm trước vào những ngày giờ nghỉ ít thôi. Em nhát quá, không dám làm thân với chị thêm.

“Chị Jisoo ơi !”

“A, chào em.”

Jennie nghiêng người nhìn ra phía cửa ra vào vừa có một cậu bạn xuất hiện. Cậu ấy hình như đặt cơm trước rồi, trên bạn đã để sẵn cho cậu ấy.

“Chiều nay chị rảnh không ạ ? Có thể đi công viên với em không ?”

Jennie mím môi, bàn tay đặt trên đùi vô thức siết chặt lại. Giá như em cũng can đảm như cậu ấy thì thật tốt.

“Chị trả lời sau nhé Doyoung. Có đồ ăn rồi, để chị vào lấy cho Jennie đã.”

“Dạ..”

Jennie ủ rũ ngồi cúi mặt xuống bàn mà chờ đợi. Jisoo đi vào trong mất rồi, em không những lại hụt cơ hội rủ chị đi chơi mà còn phải ngậm ngùi ngồi ở nhà vì Jisoo đi chơi với cậu bạn kia nữa. Nhìn cậu ta rời đi mà Jennie thấy như lòng bị đá đè.

Rất nhanh phần cơm hộp nóng hổi đã được đặt trước mặt em. Một ngăn đựng cơm trắng cùng với rau củ luộc ăn giải ngấy, ngăn còn lại đựng gà sốt nấm béo ngậy, bắt mắt. Jisoo cẩn thận mở sẵn nắp hộp ra giúp em, đẩy ly nước lọc đến trước mặt Jennie ngỏ ý muốn em uống trước rồi ăn. Mà em nhỏ đang rất thất vọng vì bản thân quá nhát gan nên làm gì cũng chậm chạp, cảm giác như mất hết sức sống vậy đó.

“Chiều nay em không cần đến quán đâu, chiều nay chị không có đi làm.”

Thấy chưa ? Chị ấy đi chơi với cậu ta nên mới không đi làm.

Mà khoan đã !

“Chị..Chị biết ạ ?”

“Ừm. Để tiền sinh hoạt đi đồ ngốc, hôm nào chị đi làm sẽ nhắn cho em, không cần tốn công chạy đi mỗi buổi để tìm gặp nữa đâu.”

Gò má Jennie đỏ bừng. Hóa ra chị ấy đã biết hết mấy việc em làm rồi.

“Chị có đăng bài vào những ngày chị đi làm mà hình như em không có xem..”

“Có ! Em có xem mà ! Em còn lưu v-“

Đối diện trước nụ cười dịu dàng của Jisoo, mọi lời nói của em như bị nghẹn lại. Khóe mắt không hiểu sao trở nên ửng hồng, em thật sự rất muốn khóc. Tại sao Kim Jisoo ấy lại có thể dịu dàng đến như vậy ? Tại sao em thích chị nhiều đến thế mà không dám nói ra ?

Bởi vì Kim Jisoo lúc nào cũng nhẹ nhàng như vậy. Em rất sợ mình sẽ phá đi sự dịu dàng chị dành cho em.

“Ngốc lắm.”

“Chiều nay không học thì đi chơi với chị. Còn không thì chị sẽ ở nhà tiếp tục đan len. Chị đang đan một chiếc áo ấm cho em, chắc sẽ sẽ kịp đông đó.”

Một nụ hôn thoáng qua trên trán cũng đủ khiến sự kìm nén của Jennie đứt đoạn. Em bật khóc, đưa tay ôm lấy eo chị. Vùi mặt vào người chị, Jennie không nhịn được mà nức nở. Em yêu người trước mặt này chết mất.

“Chị ơi..hức..”

“Chị đây Jennie.”

“Em yêu chị..Jennie yêu chị lắm. Đợi em tốt nghiệp..chúng mình hẹn hò có được không chị ?”

Chỉ khi có được một công việc, em mới có thể tự tin vào chính mình để bước đi bên cạnh chị. Em thật sự muốn lo cho Jisoo cả một đời này, mặc dù hiện tại em chỉ là một cô sinh viên với dáng người nhỏ nhắn.

“Chị đợi em mà, ngốc nhỏ.”