[Jensoo] One In A Million – Mille-feuille (2). – bhtt.net
  •  Avatar
  • 4 lượt xem
  • 1 tháng trước

[Jensoo] One In A Million - Mille-feuille (2).

Kể từ đêm gặp gỡ Jennie vào hôm ấy, tính đến nay đã hơn một tuần em chưa ghé qua tiệm bánh thêm lần nào. Một phần là vì cửa tiệm quá đông khách, để cả buổi tối cũng khá đông. Một phần vì Trí Tú dạo này cũng rất bận rộn khi kì thi cuối kì đang tìm đến. Và một phần vì Trí Tú ngại làm phiền Jennie. Em có đặt Mille-feuille một lần nữa vào tuần trước, khi mà mùa dâu của em đến và em thèm một chút đồ ngọt. Nhưng Trí Tú đã nhắn tin cho quán chứ không phải cho Jennie.

Em một tay lau lấy mái tóc dài còn đang ướt đẫm, một tay chống xuống bàn học mà tập trung nhìn vào máy tính. Em có một bài tiểu luận cần nộp vào ngày mai, nhưng vì sự vô trách nhiệm của một vài thành viên trong nhóm nên đã bị trễ tiến độ. Là một trưởng nhóm, Tú đành phải ôm rất nhiều trách nhiệm để chỉnh sửa nó trước giờ hạn. Có lẽ đêm nay sẽ phải thức trắng rồi.

Trí Tú chậc lưỡi, không khỏi ôm bụng xuýt xoa khi cơn đau từ bao tử kéo đến. Cả ngày hôm nay em đều chưa ăn gì, và sức khỏe của Tú thì không hề tốt đến thế. Hầu như mỗi khi bận rộn nào em đều mệt và căng thẳng đến mức không muốn ăn gì, chỉ muốn nằm trên giường, mà lúc đó thì lại quá đau để có thể ngủ.

Em cố hít thở sâu rồi kéo ghế ngồi xuống bàn học. Ngón tay mảnh khảnh từ tốn gõ phím tìm kiếm chút thông tin để có thể xoa dịu tâm trạng đang vô cùng căng thẳng của em lúc này nữa.

“Bánh ngọt sao?”

Đúng lúc này, điện thoại nằm trên bàn lại sáng màn hình lên. Là có tin nhắn mới.

Tú nửa muốn nửa không phải mở ra kiểm tra, nhưng cuối cùng vẫn phải cầm lấy điện thoại. Em không muốn mất lịch sự, hoặc nếu chẳng may đó là một tin nhắn quan trọng nào đấy thì càng không hay.

Là tin nhắn từ chị Jennie.

Kể cũng lạ, từ hôm ấy đến nay, cả hai cũng chưa từng nhắn với nhau một câu nào. Sao hôm nay lại đột nhiên nhắn cho em vậy nhỉ ?

“Bé Tú, dạo này không thấy em ghé quán, cũng không nhắn cho chị.”

“Em không thích bánh sao ?”

“Chị mới tuyển nhân viên đây nè”

*jennierubyjane đã gửi một ảnh*

Trí Tú bật cười nhìn bức ảnh vừa được gửi sang. Jennie đang ôm một chú cún mập mạp với bộ lông nâu. Nàng giấu mặt vao bộ lâu của chú cún tinh nghịch, chỉ để lộ đôi mắt mèo mang nét hờn dỗi, trông vô cùng đáng yêu.

“Không có, em thích bánh mà !”

“Chỉ là dạo này em bận ở trường quá, tiệm cũng đông nữa. Thi xong em sang nhé ?”

*bạn đã trả lời*

“Nhân viên mới đáng yêu quá ạ!!”

“Nhưng em có thể nhắn cho chị mang sang mà..”

“Tối nay tiệm không đông đâu !!”

Trí Tú mím môi, hình như em có thể hình dung ra được dáng vẻ này có nàng đấy.

“Xin lỗi chị Jennie, hôm nay em đau bao tử quá không đi nổi. Vả lại em còn phải sửa bài tiểu luận đến khuya nữa :<“

“Ơ ! Em có đau lắm không ? Còn phải thức khuya á ?”

“Chị mang thuốc và cả bánh qua cho em nha ? À không không, thêm chút đồ ăn nữa nhé ? Bé Tú đừng từ chối chị..”

“Nhưng mà phiền chị lắm ạ, em không sao đâu.”

*jennierubyjane đã thu hồi một tin nhắn*

Trí Tú tò mò nhìn vào khung trò chuyện. Jennie vừa thu hồi tin nhắn gì đấy mà em chưa kịp đọc. Chấm xanh hoạt động của nàng cũng tắt mất rồi, cũng đã ba mươi phút kể từ tin nhắn cuối.

Có khi nào em từ chối mãi nên Jennie nghĩ rằng em đang nghĩ chị phiền không ?

Nghĩ đến đây, Tú có chút bối rối. Em mím môi suy nghĩ, cuối cùng lấy hết can đảm ấn gọi Jennie.

“Chị nghe..”

Chuông còn chưa reo đến hồi thứ hai thì Jennie đã bắt máy. Giọng chị mang theo chút nũng nịu, lại có chút tủi thân. Nghe như một chú mèo đang giận dỗi vậy.

“Chị Jennie có thể mang bánh qua giúp em được không ? Mille-feuille như cũ ạ. Nhà em cách Verobyjane sáu căn, cửa rào màu trắn-.”

“Thế xuống mở cửa cho chị đi, chị tới rồi. Nãy giờ chị đi nhấn chuông từng nhà để tìm em đấy.”

Trí Tú nhìn lên đồng hồ thấy đã gần mười một giờ đêm, lúc nãy đặt bánh thông qua nàng cũng không để ý là đã đến giờ quán đóng cửa.

Lại làm phiền người ta rồi. Em tự trách mình như thế. Vội vàng chạy ra mở cửa cho nàng, đến cả khăn lau tóc cũng chưa kịp lấy xuống.

“Chị Jennie.”

“Chào buổi tối, bé Tú.”

Jennie mỉm cười sau chiếc khăn choàng. Trí Tú cố nén cơn đau dạ dày, mỉm cười gượng gạo đáp lại chị. Em đi đến cẩn thận mở cổng. Dưới ánh đèn đường le lói và thời tiết se lạnh, Jennie vô cùng kiên nhẫn mà đứng chờ em.

“Chị tan ca rồi, có thể ghé vào nhà em ăn tối được không ? Chị có mua chút đồ ăn tối tiếp sức cho em dạy deadline đây.”

Jennie giơ hai tay lên cho em xem. Một bên là bánh ngọt từ của tiệm chị, một bên là rất nhiều hộp thức ăn còn nghi ngút khói.

Trí Tú chỉ sống một mình, em cũng không có thói quen mời bạn bè về nhà chơi vì không muốn không gian của mình bị nhiễu loạn. Huống hồ chi em chỉ mới gặp nàng lần thứ hai.

Nhưng mà nụ cười ấm áp như mặt trời giữa đêm đông của nàng cùng với hành động đầy chu đáo như thế. Trí Tú thật sự có chút cảm động.

“Chị vào đi, để em khóa cổng.”

“Cảm ơn bé Tú nhé.”

Jennie cong mắt nhìn em, vô cùng tinh tế mà đứng đợi Trí Tú mặc dù đã được em mời vào. Tú quay lại thấy nàng cũng không quá ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi cùng Trân Ni bước vào bên trong.

Căn nhà của Tú thật ra là nhà ban đầu của mẹ em trước khi cưới, bây giờ cả hai đều chuyển về quê ở, để lại canq nhà cho em học đại học. Là căn hộ nhỏ gọn với một phòng ngủ kết hợp với phòng tắm, một phòng bếp và một chỗ xem như là phòng khách nho nhỏ. Mà Trí Tú cũng rất gọn gàng, mọi thứ trong nhà đều rất ngăn nắp và sạch sẽ.

Jennie theo chân em đi đến phòng bếp, nơi có một chiếc bàn ăn cùng với hai chiếc ghế.

“Để em cất khăn choàng cho chị.”

“Phiền em rồi.”

Jennie cởi bỏ khăn choàng ra đưa cho Trí Tú, hai má bánh bao có lẽ vì lạnh mà cũng hơi ửng hồng. Nàng dõi theo em đi về phía phòng khách cất khăn, bản thân thì ở trong bếp bày đồ ăn ra bàn.

Nói sao nhỉ ? Có chút ấm cúng.

“Trí Tú đang làm tiểu luận môn gì đó ?”

“Tâm lý học kinh doanh ạ.”

“Em thích kinh doanh sao ?”

“Dạ cũng không hẳn. Nhưng em cũng không ghét nó.”

Jennie vừa mở các nắp hộp, vừa đáp lại với tiếng ậm ừ như cho em biết rằng nàng vẫn đang lắng nghe.

“Thế sau này tốt nghiệp xong em muốn làm gì ?”

Cả hai vừa trò chuyện vừa kéo ghế ngồi vô cùng tự nhiên. Cảm giác như đã sống chung hòa hợp từ rất lâu rồi vậy.

“Chắc là lấy một người chồng thật giàu có rồi thong thả trồng hoa sống qua ngày chăng ?”

Động tác tách đũa của Jennie dừng lại.

“Em đùa đó. Haha.”

Trí Tú bật cười vô cùng thoải mái khi thấy gương mặt ngơ ngác của nàng.

Jennie thoáng bĩu môi khi bị ghẹo, đưa đôi đũa đã được tách đều cho Tú rồi đẩy phần gà nướng mật ong đã được xé sẵn cho em.

“Chị có nhờ chủ quán xé nhỏ giúp em rồi, ăn đi rồi tráng miệng với Mille-feuille sau, em nha.”

“Cảm ơn chị. Chị Jennie cũng ăn đi ạ.”

“Được rồi.”

Jennie mỉm cười ghim ống hút vào ly Americano nóng cho em. Hoàn tất hết việc chuẩn bị cho Tú, nàng lúc này mới cầm lấy đũa của bản thân lên mà bắt đầu dùng bữa.

“Chị Jennie về nước lâu chưa ạ ?”

“Chị về cách đây không lâu. Trước đây có từng về Gunpo một lần, sau đó tốt nghiệp mới về Seoul.”

“Gunpo ạ ? Quê của em ở Gunpo đó.”

Trí Tú vui vẻ mỉm cười. Jennie gật đầu không đáp, vươn tay lấy khăn giấy mà lau miệng cho em.

“Giống thỏ con quá đi.”

“Em không phải thỏ đâu nhé.”

“Ừ rồi, không phải thỏ.”

Jennie cười sảng khoái, vô cùng hào phòng mà đồng tình với em. Đúng lúc này, Trí Tú đột nhiên nhớ đến việc mình tò mò. Em nuốt hết thức ăn nhai trong miệng, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Jennie đầy thích thú.

“Chị Jennie, chị có thân với chủ tiệm không ạ ?”

“Verobyjane ấy hả ?”

“Dạ.”

“Cũng khá thân. Sao đó ?”

“Em định kì tới sẽ xin đến đó thực tập, dù sao chuyên ngành của em cũng là Marketing.”

“À. Haha, đừng lo. Chị sẽ nói giúp cho em.”

Jennie nháy mắt với Trí Tú. Em vui vẻ cảm ơn nàng, đôi chân bên dưới cũng không giấu được sự vui vẻ mà đung đưa.

“Mà bé Tú này.”

“Dạ ?”

“Lúc nãy em bảo lấy chồng giàu để trồng hoa qua ngày. Em thích trồng hoa sao ?”

“À, lúc nãy em bảo nói đùa rồi mà. Nhưng mà em cũng thích trồng hoa thật. Giống như trong tiểu thuyết mà bạn cùng lớp của em kể ấy. Người chồng tổng tài làm chủ tịch, tổng giám đốc các thứ, bao nuôi cô vợ xinh đẹp ở nhà chỉ làm vài thú vui tao nhã. Thật đúng là tiểu th-“

“Không phải chủ tịch hay tổng giám đốc. Nhưng bé Tú cho chị theo đuổi em được không? Chị cũng có thể nuôi em ở nhà, để cho em trồng hoa xung quanh nhà.”

“Dạ ?”

Trí Tú ngơ ngác ngưng đũa. Hình như em mới nghe nhầm cái gì nhỉ ? Hay là nàng lại đùa với em ?

“Chị hỏi là, bé Tú cho chị theo đuổi em được không ? Chị không phải là chủ tịch hay tổng giám đốc, nhưng chị đủ để nuôi em.”

Từ từ đã. Hình như đau bao tử xong được ăn no khiến não em chạy chậm lại rồi.

“Verobyjane của chị có tám chi nhánh ở Pháp, chị cũng dự định sẽ mở thêm vài chi nhánh ở Hàn. Chị cũng đến tuổi kết hôn rồi. Thu nhập của chị không kém, ngoại hình của chị cũng không tệ, tính tình cũng không xấu xa, đê tiện, lại tuyệt đối chung thủy và có thể yêu chiều em đến sinh hư. Trí Tú cho chị cơ hội được không ?”

“Kh-Khoan đã. Em không nói về mấy việc đó. Nhưng mà..”

“Hửm ?”

“Tụi mình chỉ mới gặp nhau hai lần, em cũng không có gì đặc biệt. Sao chị lại muốn theo đuổi để kết hôn với em ?”

“Là em gặp chị hai lần. Chị đã biết bé Tú được hai năm rồi.”

Jennie phì cười nhìn sự ngây ngốc trên gương mặt em. Nàng nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng đối diện với Trí Tú, hai tay cũng rất nghiêm túc đặt lên đùi.

Hóa ra vào hai năm trước, Jennie có dịp về Hàn Quốc để du lịch, sẵn tiện thăm ông bà của nàng đang du lịch ở Gunpo. Lúc đến nơi lại bị lạc đường, đành vào ghé vào nhà dân để hỏi thăm. Ngôi nhà mà Jennie ghé đến trông có vẻ rất nhộn nhịp, nàng có thể nghe thấy tiếng cười của thiếu nữ ở bên trong khi đang đi ngang qua cửa sổ.

Sự tò mò thôi thúc, Jennie nghiêng đầu nhìn vào bên trong. Nàng thấy một tiểu mỹ nhân đang vô cùng hạnh phúc, cầm trên tay là một lá thư. Hình như là giấy báo nhập học, nàng đã nghe loáng thoáng như thế. Gương mặt xinh đẹp và tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ như gảy vào lòng nàng một khúc nhạc đầy thơ mộng, đem theo một nửa hồn Jennie rơi vào đáy mắt lấp lánh của em ấy.

Jennie đã ngẩn người ở đó rất lâu, cho đến khi có một người đàn ông vỗ vai nàng, hỏi tại sao nàng lại rình rập ở đấy. Nàng ngượng ngùng xin lỗi rồi hỏi đường tìm đến khu nghỉ dưỡng của ông bà, trong lòng lại có chút tiếc nuối khi rời đi.

Vài hôm sau khi Jennie quay lại thì thiếu nữ đã rời đi mất rồi. Nhưng nàng đã lấy can đảm hỏi về em với ba mẹ em. Nàng biết được em là Kim Trí Tú, hiện đã lên Seoul để chuẩn bị học tập.

Jennie ở lại đó thêm vài ngày, mỗi ngày đều ghé đến trò chuyện với ba mẹ em. Với lí lịch vô cùng ưu tú cùng tính tình ngay thẳng và đáng tin cậy, Jennie đã dễ dàng chiếm được sự tin tưởng của ba mẹ Kim. Khi nàng chia sẻ sẽ sớm quay về Hàn Quốc và sẽ đến Seoul làm việc, nàng còn hỏi xin họ để cho nàng có cơ hội chăm sóc em. Và ba mẹ em bảo chỉ cần em đồng ý, họ sẽ đồng ý gả em cho nàng.

Jennie mang theo sự tương tư trở lại Pháp, chăm chỉ học tập và tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc. Ở một thiên đường ẩm thực như Pháp, Verobyjane vẫn phát triển và để lại dấu ấn rất riêng. Khi sự nghiệp phát triển vững chắc, Jennie gom hết sự nhung nhớ của mình, để lại đất Pháp đầy lãng mạn mà trở về Hàn Quốc.

Chỉ là nàng đã không biết, Trí Tú không thích bánh ngọt. Suốt thời gian đầu, nàng luôn túc trực ở tiệm để chờ em ghé qua. Nhưng rốt cuộc chỉ có thể nhìn em duyên dáng lướt qua ở bên ngoài ô cửa sổ. Jennie không muốn chỉ có thể nhìn ngắm em như vậy, nàng đã đợi rất lâu rồi. Vậy nên Jennie đã tìm đến một món tráng miệng có ít vị ngọt hơn, một lời tỏ tình ngọt ngào hơn.

Mille-feuille, ngàn lớp, như để “Chị yêu em” một ngàn lần.

Ông Trời không phụ lòng nàng. Kim Trí Tú hôm ấy đã bước đến.

“Trí Tú, chị không vội, không ép em. Nhưng bé Tú cũng đừng từ chối từ chối chị nhé ? Cho chị được theo đuổi em, chị sẽ dùng lòng thành của mình để chứng minh cho em thấy. Nếu Tú đồng ý hẹn hò và bằng lòng gả cho chị, chị có thể đợi hai năm nữa khi em tốt nghiệp. Còn nếu Tú muốn tốt nghiệp rồi mới hẹn hò, chị cũng sẽ đợi em.”

Jennie dịu dàng đưa tay chạm nhẹ vào gò má của em. Nhẹ nhàng dùng ngón cái xoa đi dòng nước mắt chảy dọc thên đôi má mềm mại hồng hào.

Nói không cảm động là nói dối. Nói không rung động cũng là nói dối.

“Vậy thì.. sau này mong chị Jennie sẽ giúp đỡ. Và cũng cảm ơn chị vì đã yêu em như vậy. Đợi em một chút, chị nha, rồi em sẽ trả lời chị.”

“Chị đã đợi Tú hai năm rồi, có thêm vài lần hai năm nữa cũng được.”