Tít..tít..tít..tít
“Trời ạ, gì mà sai mật khẩu chứ !?”
Tít..tít..tít..tít
Cạch.
“Jisoonie ! Bé đâu rồi !?”
Cánh cửa căn hộ vừa được mở ra, người phụ nữ vội vàng gọi lớn. Cô ấy trên người vẫn còn mặc trang phục công sở, chỉ có tóc tai sớm trở nên rối bời cùng với áo khoác ngoài xộc xệch vì gấp rút trở về.
“Jendeuk ?”
“Jisoo !”
Đồng hồ trên tường chỉ vừa điểm đến hai giờ rưỡi chiều, lớp học của cô bắt đầu lúc 2 giờ năm mươi. Là Jennie Kim vừa lái xe đến trường sau giờ ăn trưa đã nhận được tin lớp trưởng mà lớp cô sắp dạy xin nghỉ phép buổi chiều vì sốt cao ở nhà.
“Sao Jendeuk không đi dạy ạ ?”
“Sao bé sốt mà không nói cho cô ?”
Jisoo trên người mặc chiếc áo thun đen rộng trùm quá mông, đôi chân thon thả ở bên dưới cũng không rõ là có mặc quần không. Gương mặt bé xinh vì bệnh mà phủ lên một tầng hồng hào, hai mắt to tròn cũng long lanh hơn bình thường, trên trán vẫn còn dán miếng hạ sốt.
Nhìn kiểu gì cũng là một bé con ngoan ngoãn.
“Hôm nay Jendeuk dạy cả ngày nên bé mới không dám nhắn..”
Hai má sữa xụ xuống đầy hối lỗi làm cho người phụ nữ cũng không đành lòng trách mắng.
Lén lút trút ra một tiếng thở dài, Jennie đặt cao gót lên kệ gọn gàng, vừa tiến về phía Jisoo vừa cởi áo khoác ra.
“Không được có lần sau đâu đấy.”
“Dạ~”
Jennie nghiêng đầu hôn lên gò má ấm nóng của bé con, bàn tay Jennie mát lạnh làm cho Jisoo thêm phần dễ chịu, hai mắt nhắm tịt lại, cổ họng cũng ậm ừ vài âm thanh dễ nghe như mèo nhỏ.
“Sao lại mặc đồ thế này ?”
“Dạ ?”
“Sao bé mặc áo rộng thế ?”
Hàng mày cô chau lại, đôi mắt mèo vì thế cũng trở nên sắc bén hơn.
Phải rồi, một bình giấm chua di động cao tận một mét sáu ba cơ mà.
“Bé sợ bị ủ nhiệt. Với cả bé ở nhà một mình, đã khóa cửa cẩn thận rồi mà.”
Tiếng chậc lưỡi không hài lòng, Jisoo nghe rất rõ. Em tủm tỉm mỉm cười, nhón chân kéo lấy cổ áo Jennie xuống.
Chênh lệch tám tuổi, chiều cao lệch năm centimet. Jennie không quá cao, nhưng Jisoo lại còn nhỏ nhắn hơn. Em luôn tin tưởng rằng bản thân còn phát triển, rồi một ngày nào đó em sẽ cao hơn Jennie Kim và bắt nạt ngược lại cô.
Mặc dù tận năm năm sau thì em vẫn thấp hơn cô ấy một centimet.
“Bé muốn ăn cháo gà của Jendeuk nấu ạ.”
“Thua bé. Được rồi, ra sofa ngồi đi, để cô đi nấu.”
Jisoo lè lưỡi tính nghịch rồi bỏ chạy ra sofa ở phòng khách. Bé con đủ hiểu Jennie để đánh vào điểm yếu của cô mà.
À phải rồi. Kim Jisoo năm nay là học sinh cuối cấp, Jennie Kim lại chính là giáo viên dạy Anh ở trường của em. Hai người biết nhau từ trước vì chị gái của Jisoo là bạn thân của Jennie, nhưng phải đến khi qua sinh nhật tuổi mười tám của em thì cô mới dám tỏ tình. Jennie cũng đã phải rất khó khăn để chứng minh cho gia đình em thấy rằng cô sẽ yêu thương em thật tốt mới được chân chính theo đuổi em đấy nhé.
Chỉ là, người ta là sinh viên sư phạm, sau đó trở thành giáo viên kiểu mẫu. Trong nhà ngoại trừ chị gái của Jisoo ra thì ai cũng thích cô đến mức cho em ra rìa. Nghe tin cô tỏ tình xong thì liền “đuổi” em ra sống cùng với cô, đến cả giấy kết hôn cũng chực chờ ngày kí. Jennie Kim vẫn mang quốc tịch New Zealand, visa của Jisoo đã xin được, chỉ còn đợi vài tháng nữa Jisoo tốt nghiệp thì sẽ cùng cô sang nước ngoài để chờ xin quốc tịch cho em.
Ừm, nhà em gả em cho cô ấy luôn rồi.
Tất nhiên vẫn trừ chị gái của em.
“A, phải rồi ! Jendeuk ơi, hôm nay chị hai có gọi bảo là cuối tuần sang nhà mình chơi đấy ạ.”
“Con sóc ham ăn đó lại sang à ? Vậy cuối tuần chúng ta cùng đi siêu thị.”
“Mua cam cho bé nhé ! Bé muốn ăn cam.”
“Cô đã mua hôm qua rồi, bé không xem tủ lạnh sao ?”
“Jendeuk là tuyệt nhất trên đời luôn !!”
Nghe giọng của thỏ con phấn khích ở phòng khách làm cho mèo lớn trong bếp cũng phải bật cười. Cô cẩn thận kiểm tra lửa rồi mới yên tâm mở tủ lạnh lấy ra vài quả cam mọng nước để cắt cho bạn nhỏ nhà mình.
Nhà em bảo em được cô chiều đến sinh hư. Nhưng mà thật ra là “bị chiều” mới đúng. Jennie Kim muốn cho bé con sinh hư.
“Jendeuk ơi..”
“Sao lại chạy vào đây rồi ?”
“Bé muốn hôn.”
Đấy, càng hư càng tốt.
Cô đặt dao xuống thớt rồi xoay người đáp lại cái ôm của Jisoo. Hai má bé con lại càng thêm ửng hồng khi đối diện với ánh mắt săn mồi của loài mèo. Ghét quá đi, hôm nay Jennie Kim lại dùng son đỏ.
“Có thương cô không ?”
“Có ạ.”
“Ngoan, để cô hôn bé.”
Jisoo xấu hổ, bàn tay đang ôm Jennie níu chặt lấy lưng áo của cô. Môi trái tim vừa hé mở đang định nói gì đấy đã bị cánh môi đỏ dán chặt vào. Sự mềm mại của đôi môi được Jennie gặm nhấm từng chút một, càng lúc càng nhanh hơn. Cô cắn lấy môi dưới của bé con như một tín hiệu.
“Ưm~”
Jennie đẩy nụ hôn đi sâu hơn, đoạt lấy hơi thở đều đặn của Jisoo khiến nó trở nên đứt quãng. Đôi bạn tình không xương tìm đến nhau quấn lấy không rời và rồi âm thanh tiếng đánh lưỡi ướt át quanh quẩn bên tai. Đôi chân em loạng choạng lùi lại khi bị cô lấn tới cho đến khi lưng em chạm vào tủ lạnh. Bị mất nhịp, Jisoo không theo kịp Jennie, và rồi nụ hôn lại trở nên cuồng dã hơn. Dịch vị trong suốt chảy ra khỏi khóe môi xinh xắn, lưng áo của cô nhăn nhúm khi bị em níu lấy, áo em trễ mất một bên vai để lộ ra một nửa đôi gò bông trắng nõn vì bị cô kéo xuống. Tiếng đánh lưỡi bị thay thế bằng tiếng mút mát cùng với những tiếng rên khẽ của bé con.
Kim Jisoo nóng vì sốt, nhưng Jennie Kim lại nóng rực vì em.
“Ha~”
“Chết tiệt!”
“Jendeuk hư..giáo viên không được chửi bậy đâu..”
Jisoo vuốt ve gương mặt xinh đẹp của người yêu, hơi thở em trở nên loạn nhịp sau nụ hôn nóng bỏng vừa rồi. Vì bệnh mà bé con trông càng yếu đuối hơn, mong manh tựa như một nhành hoa. Jennie mím môi, đôi mắt mèo không thể nào rời mắt khỏi người con gái xinh đẹp trước mặt.
“Bé mau tốt nghiệp một chút đi mà, cô sẽ sớm chết vì nghẹn mất Jisoonie.”
Jennie gục mặt xuống ngực em mà than thở. Bé con khúc khích, tay vò lấy mái tóc của cô. Cảm nhận được cô đang tham lam hít lấy mùi hương của mình, Jisoo cũng không tiếc mà ấn nhẹ đầu Jennie vào đấy.
“Jendeuk có thích không ạ ?”
“Hỏi thừa..”
Jennie ngước mặt nhìn thỏ con vừa gõ nhẹ lên vai cô. Một nụ hôn rơi lên mí mắt của người phụ nữ, bàn tay em nâng lấy mặt Jennie, dịu dàng đặt thêm một nụ hôn lên khóe môi cô.
“Jendeuk tắt bếp đi.”
“Gà chưa mềm hẳn đ-“
“Bé muốn mặc áo sơ mi của Jendeuk..”
“Đứng im đây, cô đi tắt bếp.”
Jisoo khúc khích nhìn vành tai ửng đỏ của cô. Bé con nghịch ngợm quay lưng bỏ lên phòng, trước khi đi còn để lại một câu nói.
“Lên giường xé nó nhé..Bé không có mặc quần..”
Nếu Jennie thật sự có tai, chắc chắn nó đã vểnh lên vì kích động rồi.