BẠN ĐANG ĐỌC
Tác giả: yenvu18
Cover: SunDilys
Cp: Chaeyoung x Lisa (Thái Anh x Lệ Sa)
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lisa
Thường ngày sau khi dạy xong Lệ Sa sẽ chạy thẳng về bách hóa xanh dưới chung cư để mua đồ ăn về nấu bữa tối cho Thái Anh, thật lòng mà nói nàng rất thích được nấu ăn, được chăm sóc cho người thân của mình. Ngày trước khi lấy Quân số buổi mà nàng nấu ăn cho hắn đếm trên đầu ngón tay, cho nên khả năng chợ búa bếp núc cũng bị bỏ xó, từ ngày Thái Anh từ quê lên ở với nàng thì mới có được không khí gia đình, tính đến hôm nay Lệ Sa đã có hẳn quyền nội trợ của mình, nàng rất vui.
Lệ Sa lựa một vài trái cam để vắt cho Thái Anh uống, dạo gần đây Thái Anh đã hồi phục hơn nhiều, còn có thể đi dự buổi lễ tốt nghiệp của mình. Ngày tốt nghiệp của Thái Anh, Lệ Sa nghỉ hẳn một ngày để dự, biết em ấy không thích hợp ngồi lâu nên sau khi nhận được gọi tên lên nhận bằng chụp hình xong nàng với em ấy liền về nhà.
Bệnh tình của Thái Anh khá lên rất nhiều, nhưng chỉ có một điều là Thái Anh đi lại không còn nhanh như xưa, bác sĩ cũng bảo rằng em ấy nên hạn chế chạy cho đến khi hồi phục hẳn. Vậy nên mỗi ngày cư dân ở chung cư này đều thấy hai vợ chồng “ô môi” dắt nhau đi dạo khắp chung cư, thấy một ngày còn chỉ trỏ bàn tán, thấy một tháng còn hơi âm ỉ bàn luận, về sau không nói nữa, cứ xem hai nàng như hai vợ chồng bình thường yêu thương nhau.
Sau bữa tối Lệ Sa và Thái Anh lại nắm tay nhau đi dạo dưới chung cư, ba mẹ Thái Anh cũng cùng đi, ông bà đi lững thững phía trước vừa đi vừa tán dóc, đôi khi còn ngừng lại ở chậu cây nào đó để nghỉ ngơi. Lệ Sa và Thái Anh đi sau đôi khi cũng vượt được ông bà, nghe ông bà ghẹo chỉ biết cười hì hì.
“Hôm nay chị đi dạy cũng không có gì đặc biệt hết, chỉ có nhớ em không chịu nổi.”
Thái Anh phì cười: “Nhớ đến cỡ nào?”
“Nhớ đến độ ăn gì cũng không thấy ngon.”
Bàn tay của Thái Anh nắm chặt lấy bàn tay của chị ấy, ấp ủ chúng trong bàn tay mềm mại của mình. Bao nhiêu tháng nay sống nhờ vào tình yêu của chị, có chị đứng ở đầu sóng ngọn gió mà chịu đựng giúp cô, cô chẳng biết lấy gì báo đáp tình yêu của chị, chỉ có thể yêu chị hơn, nhiều hơn cả tình yêu mà cô có trong đời. Lúc nào cô cũng thấy mình nợ chị, nợ chị cả cuộc đời này.
“Chị ăn phải thấy ngon, nếu chị ăn không ngon em cũng không ăn ngon được.” Thái Anh đưa bàn tay như búp măng của chị lên ngang miệng mình mà hôn nhẹ một cái, chị cười khẽ thật duyên, lần nào chị cũng khiến cho cô thấy rằng chị rất trân trọng từng chút từng chút tình cảm cô dành cho chị, vậy nên cô cảm thấy rất áy náy, chỉ sợ mình yêu chị ít hơn chị yêu mình, sợ chị thiệt, sợ chị khổ.
“Vợ này, chắc khoảng tháng sau là em khỏe rồi, khỏe hơn một chút sẽ đi làm.” Thái Anh liếc nhìn gương mặt đăm chiêu của Lệ Sa, cô làm sao không biết chị ấy không muốn cô đi làm, chỉ là nếu ở nhà như vậy thì chẳng biết bao nhiêu lâu hai người mới có thể có con, cô muốn có con, muốn cưới chị, muốn đem chị thành người của mình.
Hoài Thương, đứa con gái nhỏ nhắn của hai người, nhất định hai người sẽ sinh cô bé ấy ra, dành cho cô bé hết tình yêu thương trên đời này.