[Hoàn-Bhtt] Mùa Hạ Năm Ấy Nàng Nói Yêu Ta – Chương 45: Ranh giới sống còn. – bhtt.net

[Hoàn-Bhtt] Mùa Hạ Năm Ấy Nàng Nói Yêu Ta - Chương 45: Ranh giới sống còn.

Trận chiến đã thật sự bắt đầu, Tần Hạ Lâm và Dương Nhã Thanh đang đối đầu trực tiếp với nhau, cả hai đều có lối đánh giống y như nhau.

” Tần trung tá, chỉ huy đã đưa quân quay về rồi!”

Dương Nhã Thanh không nghĩ lại rút quân nhanh đến vậy, Tiêu Chí Hà cô ta đang làm cái quái gì vậy.

” Dương Nhã Thanh nếu bây giờ ngươi đầu hàng thì sẽ còn được khoan hồng khỏi tội chết.” 

” Đầu hàng gì chứ, ta sắp chiếm xong cả căn cứ của các ngươi rồi nên đưa quân về đi Tần Hạ Lâm.”

Đội của Hạ Lục cũng quay về kịp lúc, anh nhanh chóng ra lệnh cả đội tản ra hỗ trợ cho tuyến phòng ngự.

” Hạ Uy đâu?” Hứa Giai Lam không thấy Hạ Uy đi cùng Uyển Đồng, nàng lo lắng hỏi.

Chính Uyển Đồng cũng không nhận ra sự biến mất của Hạ Uy, rõ ràng lúc rút về cả hai người vẫn đi với nhau sao giờ lại không thấy.

” Em…em không biết rõ ràng khi nãy cậu ấy còn đi cùng em.” 

Cái tên ngốc này lại muốn làm gì nữa đây.

Trong lúc này Hạ Uy đã đi theo Tiêu Chí Hà, có quá nhiều nghi ngờ từ lúc bắt đầu cho cuộc tấn công này, khi bọn họ rời đi mà Tiêu Chí Hà cũng không làm khó, tính cách ngạo mạn của Tiêu Chí Hà thì làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.

Cô ta đi sâu vào trong rừng cùng hai tên đồng bọn hành động bí ẩn làm Hạ Uy càng nghi ngờ hơn bọn người của Dương Nhã Thanh có thêm âm mưu nguy hiểm nào khác nữa.

” Tiêu đội trưởng, bọn chúng nói là đi đến cuối rừng sẽ thấy.” một tên thuộc hạ nói với Tiêu Chí Hà.

” Mẹ kiếp, đi từ nãy đến giờ hóa ra ở tận cuối rừng, bọn chúng định đùa với ta sao?” Tiêu Chí Hà tức giận, chuyện lớn mà làm ăn vô tắc trách.

” Chị bớt nóng, nhưng nhờ có lượng hàng lần này ta sẽ đánh được tất cả bọn lính đó.”

” Dấu ở tận cuối rừng mày nghĩ vận chuyển đi nhanh lắm sao?” tên lính còn lại hỏi.

” Hai thằng ngu, vận chuyển nhiêu đó định vác bộ sao, Dương Nhã Thanh đã chuẩn bị chiếc xe chở hàng lớn, nó đang di chuyển dọc đường núi tới đây.”

Hạ Uy nghi hoặc, xe chở hàng lớn? bọn chúng định vận chuyển thứ gì?

Cứ tiếp tục dò theo nơi bọn chúng đang đến, Hạ Uy bất ngờ khi thấy cuối rừng lại có một kho trữ hàng lớn như thế này.

“Ra được rồi đó!” Tiêu Chí Hà quay lưng lại, cô ta phát hiện được Hạ Uy theo dõi bọn họ từ nãy đến giờ.

Hạ Uy giựt mình nhưng cũng không quá hoảng hốt gì, Tiêu Chí Hà có giác quan tốt như vậy nhận ra mình bị theo dõi là chuyện bình thường, cô chầm chậm bước ra.

” Đi theo đến tận đây cũng hay, chẳng ai phát hiện ra quân ta đang hành động mờ ám, chỉ có cô quả là lính dưới đào tạo của Hứa Giai Lam.”

” Các ngươi định làm gì?”

” Đã đến đây rồi thì ta cũng không giấu cô làm gì, sở dĩ Dương Nhã Thanh cho người phục kích căn cứ chính của các người trước chỉ là 1 trong những kế hoạch đánh lừa hướng đi thôi, muốn thắng quân đội không dễ dựa vào số lượng lính hiện tại của đội ta chẳng thế chống lại được, nhưng nếu dựa số bom lớn lần này thì hoàn toàn có thể, đúng không?” Tiêu Chí Hà nhếch miệng cười nham hiểm.

Bom…Dương Nhã Thanh muốn đanh bom cả căn cứ của cô, ông ta muốn giết hết tất cả!

” Tiêu Chí Hà! Cô có biết đây là chuyện lớn không hả? Đánh bom đồng nghĩa với việc là giết hết tất cả mọi người, các người xem mạng người là cỏ rác sao?”

” Đây là chiến tranh nên hãy thức tỉnh đi Tần Hạ Uy, cô nghĩ đây là trận chiến cho của những đứa con nít sao? Kẻ thắng thì sống vậy thôi!”

Hạ Uy nghiến chặt răng, sao cô ta có thể nói như vậy, bây giờ nếu không ngăn chặn kịp chỗ bom này thì ở ngoài kia sẽ hại biết bao nhiêu người vô tội.

” Tôi không để cô hoàn thành cái tâm nguyện khốn nạn này đâu, đừng hòng đưa chỗ bom này ra khỏi đây.”

Tiêu Chí Hà cười lớn, cô ta như đang đắc thắng chuyện này chẳng quan tâm đến lời nói của Hạ Uy, lúc này từ phía sau cánh rừng đã xuất hiện một chiếc xe tải lớn, trên xe xuống thêm 2 3 tên lính.

” Tiêu đội trưởng xe đến rồi, chúng tôi vận chuyển bom lên đây.”

” Được!”

Hạ Uy nhìn theo hướng chiếc xe bắn một phát vào bánh lái làm cho nó nổ lốp, Tiêu Chí Hà tức giận ngắm súng bắn về Hạ Uy nhưng đã có một người chạy tới đẩy cô ra.

” Khốn kiếp! TẦN HẠ UY!” Tiêu Chí Hà thét lớn tên cô, ả ta vô cùng tức giận, bắn nổ lốp chuyện vận chuyển sẽ bị chậm trễ như vậy cô ta cũng không sống nổi với Dương Nhã Thanh.

Hạ Uy vội nhìn sang người đã đẩy mình ra là ai, thật không ngờ người đó chính là Hứa Giai Lam.

” Chị có sao không?” Cô vội đỡ nàng đứng dậy may mắn phát đạn đó không trúng ai cả.

” Cái tên ngốc này sao lại hành động riêng lẻ như vậy, Hạ Lục đã dặn như thế nào.” hết lần này đến lần khác làm người ta lo lắng, nàng thật muốn bắn chết cái người này cho hả giận.

” Sau khi quay trở về em sẽ viết tường trình, còn bây giờ chúng ta phải chặn được bọn họ đem bom xuống núi, bọn chúng mà thực hiện được âm mưu thì mọi chuyện coi như xong.”

” Tiêu Chí Hà! Cô điên rồi sao, mau dừng chuyện này lại đi.” Hứa Giai Lam thay đổi sắc mặt, Tiêu Chí Hà điên thật rồi.

Tiêu Chí Hà cười khinh bỉ, cô ta lúc nào cũng vậy luôn thích lên giọng với người khác lúc nào cũng làm cái bộ mặt lạnh đó ra, đó là lí do Tiêu Chí Hà cô không thể chịu nổi cái khúc gỗ bên mình, ngày xưa hai người chính là một đôi đẹp của học viện cảnh sát.

Nhưng có lẽ bây giờ cả hai lại xem nhau như kẻ thù không đội trời chung.

” Đừng lên giọng với tôi nữa Hứa Giai Lam! Tôi thật sự chán ghét cái cách nói chuyện và biểu cảm đó của cô, nhưng dạo gần đây thì cô khác lắm, là do cái tên cảnh sát kia sao?”

Hạ Uy đang chẳng hiểu hai người họ muốn nói chuyện gì đối với cô bây giờ là phải tìm cách ngăn chặn việc này, nhìn đám thuộc hạ phía sau đã bắt đầu thay lốp cho xe và vận chuyển bom lên xe, cô nhanh chóng di chuyển đến chỗ xe tải nhưng bị Tiêu Chí Hà bắn một súng lên trời đe dọa.

” Đứng yên đó!”

” Hạ Uy không được di chuyển nữa, đội của Tô Lăng đang đến đợi bọn họ chi viện.”

” Không kịp nữa đâu, một khi chỗ bom này đem được xuống núi sẽ không còn cách nào cứu vãn tình hình được nữa.”

” Nhưng em định làm gì? Xông lên và mạo hiểm tính mạng sao?” Hứa Giai Lam tức giận, sao lúc nào Hạ Uy cũng như vậy luôn nghĩ cho cục diện chẳng màng đến bản thân làm như vậy là tốt sao.

Hạ Uy nín lặng, làm sao cô không lo cho bản thân mình nhưng nếu để bọn chúng đạt được mục đích thì có biết bao nhiêu người sẽ ngã xuống, chỉ cần nghĩ đến đó cô không muốn nghĩ cho mình nữa là một cảnh sát nhân dân, là một đặc cảnh cấp cao cô cần làm việc vì mọi người, và nếu có thể ngăn chặn được cô cũng sẽ đạt được thành tích lớn để về với Cố Ninh Giang.

Tiêu Chí Hà lợi dụng hai người họ sơ hở liền lao lên tấn công, cô ta tung thẳng một cước vào Hạ Uy, cô cũng nhanh chóng đưa hai tay thành hình chữ thập chắn trước ngực, lực đạp của Tiêu Chí Hà thật sự rất mạnh có thể nói là ngang ngửa đòn tấn công khi cô đối mặt với Black.

Hạ Uy cúi thấp người dùng đòn gạc chân để quật ngã Tiêu Chí Hà, nhưng với kinh nghiệm chiến đấu lâu năm thì cô ta như đọc được đòn tấn công của Hạ Uy mà nhanh chóng tránh được, phản công bằng một đòn tấn công khác.

Hứa Giai Lam cũng xông lên hỗ trợ Hạ Uy, nàng thừa biết đối đầu với Tiêu Chí Hà thì một mình Hạ Uy vẫn chưa đủ cô ta đã tốt nghiệp loại xuất sắc trong nghành, thầy của nàng cũng từng nói Tiêu Chí Hà là một nhân tố tiềm năng sức chiến đấu và chịu đòn của cô ta không thua kém gì với nam nhân và lính kì cựu.

” Hạ Uy em lo bọn người ở trong đi, ở đây để chị.”

Hạ Uy nghe vậy thì cũng lui khỏi cuộc chiến, di chuyển vào trong kho.

Đối với đám lính này thì Hạ Uy có thể đối phó nhưng bọn chúng lại nhiều người, đó là một bất lợi lớn cho cô.

” Cô muốn ngăn bọn này sao?” một tên to con chỉa súng vào Hạ Uy.

Không thay đổi nét mặt Hạ Uy vẫn giữ bình tĩnh trước nồng súng của kẻ thù, một lần nữa cô vẫn dùng lời nói để thuyết phục họ trước khi dùng bạo lực.

” Các người cũng từng là lính của quân đội, tại sao bây giờ phải đi làm cái chuyện xấu xa này cho Dương Nhã Thanh! Hãy dừng lại đi các người có biết ở đó là gần dân làng hay không, nếu cho nổ số bom này sẽ quét sạch nơi ở của họ.”

” Đã đi theo Dương Nhã Thanh đến bước đường này bọn ta không rút được, chỉ có tiếp tục và chết thôi, cô tránh ra đi nếu không muốn bỏ mạng ở đây.”

Đã nói hết lời bọn họ vẫn không nghe, Hạ Uy thật hết cách với đám người này, cô mang lại khẩu súng ra sau lưng, hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra. Trong một nốt nhạc Hạ Uy đã lao vào tên đang cầm súng đá hắn một cước vào ngực, cú đạp mạnh hắn ngã ra đất súng cũng văng khỏi tay.

” Tụi bây…bắt con nhỏ đó lại.”

Bọn thuộc hạ dừng việc đang làm, tất cả tập trung lại Hạ Uy, cô vẫn bình tĩnh đánh với từng người một, kĩ thuật của bọn chúng không quá cao nhưng một người đánh nhiều người thì sức cô có giới hạn, hết tên này rồi tới tên khác tấn công liên tục, né được một bọn chúng lại lên 3, cứ đánh thế này không phải là cách.

Trong lúc suy nghĩ phải làm thế nào để có thể đối phó được hết thì một tên nhỏ con từ đâu chạy tới đánh một gậy vào lưng của Hạ Uy khiến cô ngã nhào người về trước.

Tên khác thấy được thời cơ thì tiện chân đá một phát vào người Hạ Uy, mất thăng bằng cô ngã xuống đất. Một tên to con khác lấy súng đánh mạnh vào chân làm Hạ Uy đau điếng không thể đứng dậy nổi.

” Mau xử nó luôn đi cái con nhỏ phiền phức.” 

Không chần chờ hắn lấy ra khẩu súng lục nhắm thẳng vào Hạ Uy đang ôm lấy chân, cô hoàn toàn không thể đứng dậy ngay được, nhìn vào hướng súng chỉa vào mình cô cảm thấy bất lực nhưng nếu bây giờ cô cũng ngã xuống ngay đây thì những người ở ngay trung tâm trận chiến biết phải làm sao, còn có cả Hứa Giai Lam đang chiến đấu một mình với Tiêu Chí Hà ở ngoài kia, cô không thể chịu chết dễ dàng như vậy được.

” Đi chết đi! “

Bằng…

Hứa Giai Lam ở bên ngoài nghe tiếng súng rồi sau đó là tiếng nổ lớn, nàng chợt nhớ ra Hạ Uy đang ở bên trong, Tiêu Chí Hà cũng giựt mình vì tiếng nổ lớn chuyện gì đã xảy ra ở bên trong?