[Hoàn-Bhtt] Mùa Hạ Năm Ấy Nàng Nói Yêu Ta – Chương 41: Có lẽ em đã quên. – bhtt.net

[Hoàn-Bhtt] Mùa Hạ Năm Ấy Nàng Nói Yêu Ta - Chương 41: Có lẽ em đã quên.

Sự thật thì chỉ có người trong cuộc mới biết, Hi Văn liền gọi cho Hạ Uy, chính từ miệng Hạ Uy nói đây là hiểu lầm thì cô chắc chắn sẽ tin và tìm cách giúp cô giải thích cho Cố Ninh Giang, nhưng nếu…

” Đó là sự thật, người trong hình là em.”

Hi Văn không dám nghe nữa, đây là chính từ miệng Hạ Uy nói cô không muốn tin cũng không thể.

” Hạ Uy có phải có uẩn khúc không? Mau nói đi!” nếu Hạ Uy vẫn tiếp tục như vậy Hi Văn sẽ không nhường nữa.

” Là thật, không có chuyện gì đằng sau cả…Cố Ninh..” đang muốn hỏi Cố Ninh Giang có nói gì không thì đã bị Viên Hân giựt lấy điện thoạt, nàng quát lớn.

” Chị thôi đi, chị còn dám nhắc tên của chị ấy, chị có biết chị Giang đã ngất xỉu khi thấy tấm hình đó không? em tưởng chị ra đó là còn vì Cố Ninh Giang nhưng không ngờ, chị tệ lắm!”

” Được rồi Viên Hân đưa máy cho chị.”  Hi Văn lấy lại điện thoại trong tay Viên Hân lúc này mắng chửi nhau thì có tác dụng gì.

Bên kia Hạ Uy vẫn im lặng không nói gì, cô biết mình bây giờ làm gì có tư cách để nói lí với hai người họ, bây giờ cô chỉ lo cho Cố Ninh Giang không nghĩ chị ấy sẽ lại ngất xỉu nghiêm trọng như vậy.

” Chị ấy ổn chưa Hi Văn.” cô lo lắng hỏi.

” Đang truyền nước, cũng do chị ấy làm việc quá nhiều dẫn đến kiệt sức.”

” Nhờ hai người chăm sóc cho chị ấy.”

” Hạ Uy tôi hỏi lại lần nữa, chuyện này là như thế nào?”

” Xin lỗi Hi Văn, em có chuyện phải làm khi khác chúng ta nói chuyện.” không dám đối mặt thêm nữa Hạ Uy tránh né, càng nói cô sẽ không kìm lòng mà nói ra hết tất cả, bây giờ chúng ta vẫn chưa đủ sức để chống lại bọn họ.

Gục đầu xuống bàn, bây giờ cô không biết phải làm gì nữa khi nghe Cố Ninh Giang như vậy, cô nhớ nàng quá…Cố Ninh Giang em xin lỗi.

Sau khi giao nộp bằng chứng cho Black thì Đường Lam Yên cũng được thả ra, nhưng khi Black thấy tấm ảnh đó hắn ta tỏ vẻ vô cùng tức giận.

Đường Lam Yên còn khổ sở hơn khi thấy người mình yêu phải làm như vậy, tại sao cô lại yếu đuối, tại sao cô lại nhu nhược thế này.

” Chị em về rồi đây.” Pink chạy lại ngay đến chỗ Đường Lam Yên nhưng bị cô tránh về sau.

” Tại sao vậy Pink…sao có thể chứ…đó là Hạ Uy cô ấy là bạn của chúng ta mà.” ánh mắt vô cùng đau lòng, hỏi như vậy nhưng cô biết tất cả những gì mà nàng làm đều là vì cô.

” Lam Yên chị bình tĩnh nghe em nói.” Pink nhẹ nhàng tiến lại gần, nàng muốn ôm thân hình nhỏ bé kia vào lòng.

Pink kể lại mọi chuyện mà hai người đã làm chỉ là tạo dựng bằng chứng cho cả thật ra giữa Hạ Uy và Pink chưa có chuyện gì vượt quá giới hạn xảy ra, Hạ Uy cô ấy luôn giữ mình cho Cố Ninh Giang, có chết cô ấy cũng không làm chuyện có lỗi với nàng ấy.

” Nếu như vậy Cố Ninh Giang cô ấy sẽ như thế nào? Hạ Uy em ấy…” Đường Lam Yên vô cùng bất ngờ về sự thật đằng sau, Hạ Uy cô ấy thật sự quá cao cả.

” Em cũng không biết cô ấy sẽ giải quyết như thế nào, nhưng Hạ Uy rất tốt chị đừng nghĩ sai về cô ấy…và em.” 

Sao có thể trách được chứ, Đường Lam Yên ôm Pink vào lòng:” Chị xin lỗi chị không nên tránh né em, xin lỗi…”

” Chúng ta có thể rời đi rồi, em sẽ đưa chị ra khỏi đây, chúng ta sẽ đi khỏi đây ngay.”

Trong khi hai nữ nhân bên trong đang hạnh phúc thì Black đứng đằng sau cánh cửa trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu, hắn nhớ về ngày xưa khi Pink chỉ mới là một cô bé mới lớn.

Hồi ức.

Trong con phố nhỏ chẳng bóng người qua lại, hay nói cách khác đây như một ổ chuột của thị trấn, giới thượng lưu họ chẳng thèm đi đến đây, người bình thường cũng không vì họ sợ những bọn du côn giang hồ canh giữ, người lạ đến liền cướp của đe dọa, nên ở đây chẳng khác nào một khu bỏ hoang.

Nhưng đâu đó có những hoàn cảnh vô cùng đáng thương, cô bé đó ngày nào cũng đi kím ăn ở gần chỗ phố mới, nơi đó có ánh sáng, có người qua lại và có đồ ăn.

Cứ mỗi chiều cô bé lại đứng chờ ở trước quán ăn, đợi đến chiều tối khi ông chủ dọn quán cô bé sẽ lại lau dọn phụ, không thì đổ rác lau sàn để đổi lấy đồ ăn thừa của khách mà ông chủ sẽ bán cho dân buôn làm cám heo. Ông ta nổi tiếng bủn xỉn nên có người giúp việc mỗi ngày mà chẳng tốn đồng nào nên ông ấy cũng để cho cô bé làm, đồ ăn thừa bán để đổi lấy 1 2 đồng thì ông ta cho cô bé.

” Nè đây là đồ ăn thừa hôm nay của mày, hôm sau đến sớm một chút để rửa chén đi, tao sẽ cho thêm đồ ăn mới có chịu không?”

” Dạ được ạ, cháu cảm ơn ông!” dù chỉ là đồ ăn thừa của người khác nhưng cô bé lại vô cùng vui sướng khi nhận được.

Tối hôm đó phụ ông chủ dọn cũng đến tận khuya, cô bé lủi thủi cầm túi đồ ăn đi về nhà, đối với cô bé là thế nhưng người khác nhìn vào chỉ một túp lều nhỏ dưới chân cầu nơi mà cô coi là tổ ấm của mình.

Tiếng chó sủa xé tan màn đêm, tiếng chân người chạy một lúc một nhiều và càng gần, không biết có chuyện gì nhưng chắc không phải chuyện tốt, cô bé núp vào sau lùm cây một lúc sau thì thấy một đám người tay cầm vũ khí dí theo một người thanh niên. Nhìn thấy đám người đó ỷ đông hiếp yếu đang đè đánh một người yếu thế hơn mình, cô bé thấy mình không thể đứng nhìn như vậy, người kia sẽ chết mất, cô la lên:

” A chú cảnh sát có người đánh nhau bên này.”

Bọn người cầm vũ khí nghe cảnh sát liền ra hiệu cho cả đám chạy đi nơi khác.

” Mẹ kiếp, hôm nay hên cho mày! đi tụi bây!”

Thanh niên đó người bê bết máu, chống tay gượng đứng dậy nhưng chẳng còn sức nên ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, trước khi mất đi ý thức anh ta còn thấy được bóng của một người nhỏ nhắn đứng trước mặt mình giọng nói truyền đến tay và lay người anh dậy nhưng không thể.

Tờ mờ sáng, anh ta lòm còm ngồi dậy, cả người đau nhức ê ẩm, nhớ đến tối qua làm hắn tức muốn hộc máu.

” Khốn kiếp! Băng râu đen chết tiệt…gặp lại ông sẽ giết hết bọn bây.”

” Vừa dậy đã chửi người, chắc là anh ổn rồi ha?” cô bé từ chui từ đâu ra với một tô cháo trắng nóng hổi.

Ngay khi vừa nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn với mái tóc hồng đặc biệt, tên thanh niên có chút ngơ ngác vì tưởng mình gặp người nước ngoài, nhưng người nước ngoài nào lại ở dưới gầm cầu thế này.

” Đây là đâu?”

” Nhà em đó, tối qua lụm được anh ở gần bãi rác.”

” Nhà? ở đây là nhà?”

” Ờ! nhà em, chứ nhà anh thế nào?” 

” To.”

” To như căn nhà kia không?” cô bé chỉ tay về căn nhà của ông bán tạp hóa, đối với cô bé đó là một căn nhà to và đẹp.

” Nhiều hơn như vậy, ba mẹ em đâu?” đó là câu hỏi nãy giờ mà anh muốn hỏi, tại sao lại có một cô bé đang tuổi đi học ở đây chứ.

” Không có, em không có ba mẹ.” chỉ một câu nói ngắn nhưng nó lại chứa đựng nhiều tâm sự đến nhường nào, anh ta không dùng giọng bỡn cợt khi nói chuyện với cô bé nữa mà thay bằng giọng trầm ấm nghiêm túc.

Anh ta cầm lấy tô cháo đặt xuống đất rồi nói:” Theo anh! Em sẽ sống trong căn nhà to hơn cả vậy!”

Và kể từ hôm đó người ta biết đến cô bé đó là nhị tỷ của Tam Giang Đường, là băng đảng khét tiếng trong thành phố. Black ngày xưa cũng được chính người đứng đầu của băng đảng nhận nuôi, anh rất đồng cảm và thấu hiểu với Pink, nhưng đến độ tuổi trưởng thành Black không nhận thấy mình xem Pink là em gái bình thường, đó là tình cảm đặc biệt.

Hôm nay cũng là ngày Cố Ninh Kỳ bay về, nàng nghe em gái mình bên này làm việc đến ngất xỉu nên cũng không còn tâm trạng mà làm việc, nên về đây phụ em ấy vì công việc bên Anh cũng tạm ổn.

Vừa về đến Cố Ninh Kỳ đã lập tức đến bệnh viện, nghe nói có Hi Văn và Viên Hân bên cạnh chăm sóc nàng cũng phần nào đỡ lo.

” Tiểu Giang, chị về rồi đây, em thấy trong người sao rồi.” nhìn đứa em gái mới ngày nào còn tràn đầy sức sống bây giờ lại gầy và hốc hác đi rất nhiều, nàng không khỏi đau lòng.

” Em ổn rùi, chỉ cần nằm nghỉ 1 2 hôm nữa sẽ xuất viện, chuyện ở công ty…”

” Chuyện ở công ty có tụi em rồi, chị khỏi lo, hôm nay Cố chủ tịch còn về đây thì chắc chắn mọi thứ sẽ ổn.” Hi Văn nói.

Thật sự Cố Ninh Giang cảm thấy rất may mắn và an ủi khi có những người bạn đồng hành với mình như Hi Văn và Viên Hân, Hi Văn thì chững chạc hơn thông minh và sắc sảo nên cô có thể giúp nàng lo chuyện ngoài, còn Viên Hân em ấy rất giỏi trong việc thấu hiểu chia sẻ chăm sóc người khác có thể giúp nàng việc trong.

” Đúng đó, chị cứ để cho Hi Văn đi, chị nên tịnh dưỡng nhiều hơn, em đã đặt 2 vé máy bay đi Bắc chơi, sau khi chị khỏe ta cùng đi nhé.”

Ra Bắc…chẳng phải là nơi công tác của Hạ Uy sao…sao Viên Hân lại chọn nơi đó chứ?

” Miền Bắc rộng lớn chị đừng lo gặp lại chị ta, cứ thoải mới đi chơi với em, ba em có resot ở đó.” 

” Đúng đó tiểu Giang em nên nghỉ ngơi như vậy cho thoải mái tinh thần, chị về đây rồi chị sẽ lo chuyện ở công ty.”

” Cảm ơn mọi người nhiều lắm.” 

Ngoài mặt nàng vẫn luôn giữ một nét bình tĩnh nhưng bên trong thì là mớ hỗn độn, làm sao nàng có thể quên được tấm ảnh Hạ Uy ôm một người con gái khác ngủ như vậy chứ, đó không phải là ảnh chỉnh sửa, người trong ảnh cũng không có vẻ gì là ép buộc cưỡng chế, Cố Ninh Giang nhìn qua một lần đã biết là cả hai tự nguyện. Hạ Uy sao em lại làm chuyện đó, tại sao em lại phản bội lòng tin của chị.

Có lẽ em đã quên, chị mạnh mẽ như ngày hôm nay là vì em, chúng ta đi đến đoạn đường này là vì nhau, nàng nhớ lại buổi tối hôm đó.

Ba của Hạ Uy đã gọi điện hẹn riêng Cố Ninh Giang ở một quán cà phê, buổi tối hôm đó là sau chuyện Hạ Uy đụng chuyện với bá tước James.

” Con chào bác.” Cố Ninh Giang cúi đầu thể hiện sự lễ phép, cô biết Tần ba khó nên không dám có chút sự bất kính nào.

” Cố tiểu thư cứ tự nhiên thoải mái đi.”

Khác xa so với trí tưởng tượng của nàng, Tần ba trước mặt nàng là một người ôn nhu khác xa với những gì Tần mẹ kể về ông ấy khi dạy Hạ Uy.

” Ta sẽ vào thẳng vấn đề chính để không mất thời gian của cả hai, chuyện hôm qua của Hạ Uy với bá tước James không phải chuyện nhỏ, Cố tiểu thư cháu đã biết cách đối phó chưa?”

Đối phó? chẳng phải James đã bỏ qua rồi sao, nàng vẫn chưa hiểu ý Tần ba muốn nói.

” Con vẫn chưa hiểu, ý bác là bá tước James vẫn sẽ để tâm chuyện này sao?” 

 Nhâm nhi ly trà nóng trên tay ông nói:” Không những để tâm mà hắn ta sẽ tìm cách làm chuyện bé xé ra to, James thật sự không đơn giản.”

Cố Ninh Giang không nghĩ đến chuyện này nhưng không ngờ Tần ba có thể nhìn thấy âm mưu tận sâu trong suy nghĩ của James, như vậy thì không ổn chút nào, cả nàng và Hạ Uy đã đụng phải rắc rối to rồi.

” Ta có một cách để dẫn dụ con mồi ra, nhưng cách này rất mạo hiểm, Cố tiểu thư cháu có muốn thử không?” 

Tần Hạ Lâm ông ấy là người rất giỏi, Hạ Uy cũng một phần nào đó thừa hưởng tính cách của ba mình nếu kế hoạch lần này có thể giải quyết được giúp cho Hạ Uy thoát khỏi sự đe dọa kia của James thì lí do gì nàng không chấp nhận.

” Vâng, xin bác hãy cứ nói.”

” Chia tay với Hạ Uy, và cháu sẽ đồng ý hôn ước của James .”

Nghe đến đây Cố Ninh Giang như chết lặng, tại sao lại phải làm theo đường này, chia tay với em ấy lại còn chấp nhận lời cầu hôn từ James, dính đến hoàng gia Anh sẽ chẳng phải lại khó hơn sao, ông ấy thật sự đang tính chuyện gì?

” Có phải shock lắm không, chuyện của Hạ Uy nhà ta và Cố tiểu thư ta đã sớm biết rồi, ta không có ý ngăn cản hai đứa, đối với ta Hạ Uy là đứa con gái ta rất thương, nhưng vì để nó không dựa dẫm vào ánh sáng của ta và anh trai nó thì ta phải giáo huấn nó từ nhỏ, có chút khắt khe nhưng bây giờ nó đã rất tốt, tốt hơn những gì ta mong đợi…nhưng nó chưa đủ mạnh để gánh vác chuyện lớn như thế này.”

” Nhưng chấp nhận hôn ước với James thật sự quá mạo hiểm, lỡ như không có cách để chối bỏ thì chắc chắn…” nàng sẽ làm vợ của hắn, với chuyện này ba cô làm sao có thể đồng ý.

” Nếu cháu dám đánh cược với Hạ Uy, con bé chắc chắn sẽ đưa cháu về, nếu thật sự Hạ Uy không làm được, ta sẽ đưa cháu về!”

Lời nói mang ý chắc nịch đảm bảo cho Cố Ninh Giang làm chuyện này, nàng đặt cược tình yêu của mình vào Hạ Uy kể từ lúc đó.

” Sở dĩ chúng ta dùng cách này là vì ta muốn Hạ Uy bứt phá hơn so với bây giờ, nó là một đứa có tiềm năng, chuyện thứ hai là tóm được con mồi lớn ở ngoài kia!” Cố Ninh Giang sau khi nghe Tần ba kể hết về mọi chuyện ông điều tra được thì nàng bị shock lần hai, chuyện đằng sau đó thật quá sức tưởng tượng với nàng.

Trở về với thực tại, Viên Hân đang giúp Cố Ninh Giang thu dọn đồ đạc để đi ra Bắc thì thấy nàng ngồi thừ người, Viên Hân gọi:” Chị! sao lại ngồi thừ ra vậy, lại nhớ tên ngốc đó hả.”

” Không, không có…chúng ta tranh thủ nào, sắp đến giờ rồi.” 

Chị rất nhớ em, nhưng chị không hi vọng sẽ gặp lại ngay em ngay lúc này…chị sẽ gục ngã trước mặt em mất…chị nhớ em Hạ Uy.

Em cũng nhớ chị Cố Ninh Giang.