[Hoàn-Bhtt] Mùa Hạ Năm Ấy Nàng Nói Yêu Ta – Chương 38: Tái ngộ. – bhtt.net

[Hoàn-Bhtt] Mùa Hạ Năm Ấy Nàng Nói Yêu Ta - Chương 38: Tái ngộ.

Trong lúc làm nhiệm vụ ở vùng cao Hạ Uy đã gặp lại người xưa, là Pink..không phải, cô ấy là Hạ Băng.

” Hạ Băng sao cô lại ở đây?” Hạ Uy mừng rỡ khi gặp lại Hạ Băng, lần đó từ biệt như vậy cô rất sợ, sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì khi quay trở lại với Black nhưng bây giờ được gặp Hạ Băng ở đây cô ấy vẫn an toàn.

” Tôi sống ở đây luôn rồi, kể từ ngày đó tôi không làm việc cho tổ chức nữa.”

” Vậy sao cô không quay về tìm tôi? Có biết tôi lo cho cô lắm không?”

Nhìn ánh mắt đó của Hạ Uy, Pink thầm vui trong lòng, không nghĩ được rằng Hạ Uy vẫn luôn để cô trong mắt, cô từng sợ khi Hạ Uy biết mình làm việc cho một tổ chức xấu sẽ không thèm nhìn đến mình nữa.

” Cảm ơn Uy đã luôn lo cho tôi, nhưng mà cuộc sống ở đây rất tốt, không khói bụi thành phố, không người qua lại nhiều, sống như vậy thật sự rất bình yên…chỉ mong được như thế này mãi.”

” Vậy còn Black anh ta cũng để cô đi như vậy sao?” Hạ Uy vẫn còn nhớ Black khi đó một mực kéo Pink về phía mình, anh ta làm sao buông bỏ cho Hạ Băng dễ dàng như vậy.

” Vì ông trùm đã cho phép nên anh ta cũng không có ý kiến gì.” ánh mắt của Pink có chút tránh né khi nói về chuyện này.

” Ông trùm? Vẫn còn người đứng sau ba người các cô sao?” Là ai lại có quyền lực đến như vậy, nắm giữ trong tay 3 người tài giỏi như Pink, Black, Grey…người đó cũng phải thật sự lợi hại.

” Chuyện này…xin lỗi Uy nhưng khi rời đi thì người đó không được phép tiết lộ bất cứ thứ gì, nếu không…sẽ không thể sống yên với họ được.”

” Được rồi, tôi hiểu rồi, không nhắc nữa bây giờ cô có cuộc sống như thế này đã rất tốt rồi.”

” Uy làm nhiệm vụ ở trên đây sao?”

” Ừm, tôi chuyển công tác ra đây cũng lâu lắm rồi.”

” Vậy còn chị ấy? Chị ấy không nói gì về chuyện này sao, hai người vẫn còn ổn đấy chứ
?”

” Vẫn ổn, những cũng có vài chỗ không được tốt cho lắm, nên tôi mới cố gắng để làm mọi chuyện tốt hơn từng chút một…” Hạ Uy nhìn lên bầu trời xa xắm, đã hơn nửa năm rồi, cô đã cố gắng hơn nửa năm rồi.

” Vậy thì cố lên…tôi luôn ủng hộ Uy.” 

” Cảm ơn cô Hạ Băng.” 

Gặp lại Pink ở đây lòng Hạ Uy cũng nhẹ đi nhiều phần chuyện năm đó, vì cô luôn ám ảnh mình là lí do Pink phải quay trở lại tổ chức, bây giờ biết được Pink đã có cuộc sống tốt hơn ở đây Hạ Uy cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

” Làm gì mà khuôn mặt hớn hở vậy?” Hứa Giai Lam vỗ vào vai Hạ Uy khi thấy nét mặt người này hôm nay lại tốt như vậy.

” Đâu…đâu có chuyện gì, chị làm như vậy không sợ người ta đứng tim mà chết sao.”

” Đừng nói từ đó không hay xíu nào.” Hứa Giai Lam lấy trong túi một cái bánh cho Hạ Uy, không biết từ lúc nào Hứa Giai Lam lại quan tâm đến cô một cách đặc biệt, đôi lúc nhóm Tô Lăng còn cảm thấy ghen tị.

” Em gặp lại một người bạn cũ, cô ấy bây giờ vẫn sống tốt nên em mừng thay cho cô ấy.”

” Thật sao? Hay có ý gì với người ta rồi?” ánh mắt sắc nhẹm nhìn về Hạ Uy làm cho đối phương rùng mình.

” Bậy bạ! Không hề có chuyện đó.” lắc đầu xua tay cô tìm mọi cách minh chứng cho sự trong sạch của mình.

” Không có thì tốt, nhưng sao dạo gần đây lại lao đầu vào cong việc nhiều đến như vậy bây giờ trên tay dưới trán đều có vết sẹo, con gái mà không chú ý ngoại hình gì cả.”

Hứa Giai Lam không nói qua, nhìn Hạ Uy đã hốc hác đi không ít, nước da cũng không còn trắng như ngày xưa mà chuyển sang làn da ngăm rám nắng nhưng nó không làm cô xấu đi mà lại tôn lên vẻ chính chắn trưởng thành minh chứng cho khoảng thời gian qua cô đã phấn đấu như thế nào.

” Quan tâm gì chứ, cái em quan tâm là có một chỗ đứng thật tốt để có thể làm được chuyện mà mình muốn.” 

Không khí lại trầm xuống khi cô nhớ về Cố Ninh Giang, nàng là mục tiêu phấn đấu của cô, nàng chính là ánh sáng của cô.

” Đừng để bản thân vào nguy hiểm có được không?” ánh mắt chợt trở nên dịu dàng và đầy sự quan tâm ấm áp, ánh mắt đó Hứa Giai Lam chưa từng dùng với ai kể từ lúc nàng chính chắn trong suy nghĩ.

” Sao lại nghiêm túc dữ vậy, em không sao đâu mà.” Hạ Uy cười cười để xua tan bầu không khí ngượng ngập này, sao Hứa Giai Lam hôm nay lại sâu sắc đến vậy.

” Không! Hứa với chị đi!” chìa ngón tay út ra nàng muốn cô ngoắc tay giữ lời.

Không từ chối được chỉ đành chiều theo, Hạ Uy cũng đưa tay ngoắc lại:” Được rồi em hứa.”

Quay trở về nhà Hạ Uy lấy ra một cái ống heo bỏ hết số tiền lương hôm nay nhận được sau nhiệm vụ vào đó rồi dán một giấy note lên tường, tiền cưới vợ tháng thứ 8.

” Gần đủ rồi nhỉ! Chị chờ em nha Cố Ninh Giang.”

Reng…reng..tiếng chuông điện thoại của Hạ Uy, là Hạ Băng gọi cho cô.

” Alo tôi nghe.”

” Uy, cô đến chỗ tui một chút được không?” 

” Có chuyện gì sao?” Hạ Uy cảm thấy như những lần Hạ Băng gặp chuyện lại gọi cho cô, nhưng cô chợt nhớ lại Hạ Băng là Pink, võ công cô ấy có thể bằng cô chứ không kém.

” Có chuyện gì mới gặp Uy được sao? Hôm nay gặp được người quen dưới núi họ cho tui nhiều đồ ăn ngon lắm, nấu được nhiều món nên tui muốn rủ Uy lên đây chơi, Uy không rảnh thì lần khác vậy.”

” Không có cô đừng nghĩ như vậy, bây giờ tôi tới chỗ cô liền, đừng cho ai ăn phần của tôi đấy!”

Nghe Hạ Băng có lòng cô cũng không dám từ chối, Hạ Uy thu dọn đồ đạc rồi đến đó, trước khi đi cô còn đặt một nụ hôn lên tấm poster.

” Em đi chút nhé!” 

Từ nơi cô ở lên đến vùng trên của Hạ Băng cũng không phải xa, chỉ mất khoảng hơn nửa tiếng là tới, thời tiết trên cao đúng là có lạnh hơn ở dưới, Hạ Uy thầm nghĩ tại sao Hạ Băng lại phải chọn ở nơi hẻo lánh âm u lạnh lẽo như thế này.

” Hạ Băng tôi có đem thêm trái cây cho cô nè.”

Gõ cửa mãi không thấy ai trả lời Hạ Uy có chút lo lắng nên mở cửa đi vào.

” Hạ Băng, tôi đến rồi đây.”

Đứng ở nhà trước kêu mãi cũng không thấy Hạ Băng trả lời nên cô cũng hơi lo lắng mà đi thẳng vào trong phòng riêng của Hạ Băng.

Vừa mở cửa thì một cảnh tượng nóng bỏng đập vào mắt Hạ Uy, Hạ Băng vừa mới tắm ra xong vẫn còn choàng khăn tắm, tóc màu hồng xõa ngang vai vô cùng quyến rũ.

” A tôi xin lỗi!” Hạ Uy lật đật chạy ra ngoài, mặt vẫn còn nóng hổi, đầu thì như bốc khói.

10 phút sau Hạ Băng cũng mặc đồ ngay ngắn đi ra, cả hai đều ngượng ngùng vô cùng.

” Tôi…tôi xin lỗi…nãy đứng ở ngoài gọi không thấy ai nên…”

” Uy lo cho tui nên mới đi vào luôn đúng không?”

” Ừm…à…có trái cây nè.” Hạ Uy đánh trống sang chủ đề khác để xua tan cái không khí này.

” Uy vô bàn ngồi đi, tui dọn đồ ăn lên.”

Hạ Băng dọn lên cả bàn đồ ăn, còn có cả rượu vang ở trên đây hẻo lánh như vậy nhưng trong nhà Hạ Băng vẫn đầy đủ vật dụng đồ ăn không khác gì ở trong thị trấn.

” Wao, cô cũng khéo tay quá chừng.”

” Học được từ Tần mẹ đó.” 

” Hay quá ta.”

Hạ Uy ăn một cách ngon lành cảm giác cũng như ăn đồ ăn mẹ nấu vậy, cô đã có một cách nhìn khác hơn đối với Hạ Băng rồi, cô ấy không còn là một sát thủ máu lạnh chỉ dùng súng mà còn có thể làm nội trợ, làm người phụ nữ đảm đang, Hạ Uy lúc này chỉ mong cô ấy sẽ tìm được người yêu thương mình thật lòng.

 ” Uống chút nha.”

” Ừm.”

Cụng ly cùng nhau cảm giác như hai người họ đang hẹn hò nhưng đối với Hạ Uy Hạ Băng là người bạn tốt, là chị em tốt của cô.

” Xin lỗi…”

” Hửm? Có chuyện gì?” đột nhiên Hạ Băng cúi mặt trầm ngâm rồi nói xin lỗi làm cô không biết chuyện gì.

Nhưng bây giờ cảm giác nhức đầu, trong người dâng lên cảm giác lâng lâng khó chịu…nhưng lại quen thuộc, cảm giác như tối hôm đó vậy.

” Băng…sao tôi khó chịu quá…”

” Sao nóng quá…” đầu óc say sẩm, người nóng ran khó chịu Hạ Uy biết mình lại bị chuốc thuốc rồi, nhưng tại sao Hạ Băng lại làm vậy.

” Tôi…xin lỗi Uy…thực sự xin lỗi…” 

” Tại…sao…tại sao vậy..” cổ họng khô ran, người đầy dục vọng Hạ Uy như sắp mất hết lí trí, là cảnh sát nhưng lại bị chuốc thuốc mà không hay, lần này không ai cứu cô được rồi.

” Xin lỗi…nếu chúng ta không làm chuyện đó tối nay…Đường Lam Yên chị ấy sẽ chết mất.”

Đường Lam Yên? Sao lại có cả Đường Lam Yên trong chuyện này, rốt cục chuyện này là như thế nào, tại sao Hạ Băng lại chuốc thuốc rồi còn đòi làm chuyện đó với cô? Rõ ràng cả hai đã xem nhau như bạn bè tốt của nhau, hàng vạn câu hỏi đặt ra trong đâu không lời giải đáp, nhưng bây giờ Hạ Uy phải tìm cách đi khỏi chỗ này, cô không để mình mất lí trí rồi làm càn ở đây được, điều đó sẽ thiệt cho cả Hạ Băng và có lỗi với Cố Ninh Giang.

” Xin lỗi Băng, có chuyện gì…chúng ta nói sau…tôi đi trước.”  cố gắng đứng dậy để rời khỏi đây nhưng lại có đám người từ đâu xông vào giữ cô lại.

” Các người để Hạ Uy đó cho tôi, chưa có lệnh của tôi đến lượt các anh lo sao?” Pink tức giận, ánh mắt đanh lại nhìn bọn thuộc hạ đang giữ Hạ Uy.

Bọn chúng cũng lập tức buông cô ra, mất hết sức lực Hạ Uy ngã gục xuống cả người không ngừng toát ra mồ hôi, cảm giác cơ thể ngứa ngáy một cách khó chịu.

” Uy tôi đỡ cô vào phòng.”

” Không…đừng như vậy Băng, chúng ta không…”

Cố gắng tránh né Hạ Uy một mực từ chối, vẫn chưa biết tường tận mọi chuyện Hạ Uy không muốn giận Hạ Băng, vì chắc chắn cô ấy làm chuyện này là có lí do.

” Hạ Uy giúp tôi với, Đường Lam Yên chị ấy sẽ không sống nổi mất…làm ơn…” nước mắt Hạ Băng đã rơi, cô ngồi khuỵu xuống, đôi tay run run.

Không được rồi, nóng quá…mình sắp không chịu nổi rồi.

” Hạ Uy! Tần Hạ Uy em đâu rồi!” giọng nói đanh thép của một nữ nhân…là Hứa Giai Lam.

Nhưng bọn thuộc hạ bên ngoài chặn nàng lại, nhưng chặn ngay đội trưởng đội đặc cảnh thì không có kết cục tốt rồi, Hứa Giai Lam giải quyết nhanh chóng bọn người ngoài cửa rồi xong vào nhà, thấy Hạ Uy đang nằm trên sàn bên cạnh còn có 1 cô gái khiến cho Hứa Giai Lam sôi máu.

” Cô gái này là ai? Em sao vậy Hạ Uy?” 

” Là bị tôi chuốc thuốc…thuốc giải ở trên lầu.” nói rồi Hạ Băng cũng chạy ngay lên lầu lấy thuốc giải cho Hạ Uy, sau khoảng 15 phút cô cũng trở lại bình thường nhưng người vô cùng mệt mỏi.

” Chuyện này là sao? Cô là ai lại dám chuốc thuốc cả cảnh sát?” Hứa Giai Lam như đang tra hỏi phạm nhân.

” Là bạn của em, cô ấy không phải người xấu, chỉ là sự cố thôi.” 

” Xin lỗi Uy…có lẽ tôi không xứng đáng làm bạn của cô.” Pink cúi trầm mặt không dám nhìn thẳng mặt ai.

” Chuyện này không thể bỏ qua, cả đám người mặc đồ đen bên ngoài nữa.”

” Hứa Giai Lam chuyện này chị cứ để em lo, nhưng sao chị biết em ở đây rồi lại lên núi giờ này?”

” Em quên mỗi đặc cảnh có định vị GPS trong điện thoại à Dò được em đang ở trên núi giờ này nên chị mới đến, nếu đến không kịp có phải em với cô ta sẽ?”

” Không có! Chị nghĩ em tệ như vậy sao, nếu lúc đó cấp bách quá em sẽ dùng còng tay còng mình lại, thà chịu đựng như vậy đỡ hơn bắt người khác phải chịu thay.”

Pink chợt sững người không ngờ Hạ Uy đã tính đến chuyện đó, Hạ Uy vẫn là như vậy luôn suy nghĩ trước sau về hành động của mình.

” Hạ Băng, giải thích với tôi chuyện khi nãy đi, Đường Lam Yên chị ấy làm sao?”