[Hoàn-Bhtt] Mùa Hạ Năm Ấy Nàng Nói Yêu Ta – Chương 33: Tình yêu chân thành. – bhtt.net

[Hoàn-Bhtt] Mùa Hạ Năm Ấy Nàng Nói Yêu Ta - Chương 33: Tình yêu chân thành.

Hạ Uy nghỉ ngơi vài ngày cũng khỏi bệnh, lệnh đình chỉ cũng đã hủy bỏ cô hoàn toàn có thể quay trở lại công tác. Nhưng con đường mà Hạ Uy chọn tiếp tục là con đường mới.

” Thưa ba! Con đã suy nghĩ về chuyện ba nói rồi, con sẽ theo ba ra Bắc.”

Tần ba vẫn không thay đổi nét mặt, ông vẫn điềm nhiên như biết trước có chuyện này.

” Ngày mốt ba quay trở lại Bắc, con chuẩn bị đi.”

” Dạ.”

Như vậy là Hạ Uy quyết định theo Tần ba ra Bắc làm việc, ngày trước cô ở lại cũng vì Cố Ninh Giang, bây giờ rời đi cô cũng là vì Cố Ninh Giang.

Hạ Uy hôm nay hẹn gặp mọi người trước ngày lên đường, cô rất buồn khi phải thông báo chuyện rời đi nhưng có lẽ đây là cách tốt nhất.

” Chuyện này là sao vậy Hạ Uy? Khỏe lại rồi muốn quên tụi này hết hả?” Khả Hàn giận lẫy.

” Đúng vậy, sao lại đi gấp như vậy.” Diêu Dương hỏi.

” Ừm, chuyện này thật sự tôi cũng mới nghĩ tới thôi.” Hạ Uy cúi trầm mặt cô dường như cũng không muốn thông báo chuyện này.

” Có phải là vì chị ấy không?”

” Không phải.”

Ngoài mặt nói như vậy nhưng ai mà không biết vấn đề của Hạ Uy là gì, lần trước còn kiên quyết ở lại chỉ mới xảy ra chuyện với Cố Ninh Giang cô đã quyết định công tác nơi khác lí do duy nhất là để tránh mặt Cố Ninh Giang.

” Thôi được rồi, ra đó cũng là một bước tiến mới, bọn này mừng cho cậu thôi.” Diêu Dương cười gượng an ủi Hạ Uy để xua tan bầu không khí này.

” Nè lên được chức cao rồi đừng có quên những người đồng đội ở đây đó nha.” Khả Hàn thúc vào hông Hạ Uy, cả ba ngồi nói chuyện như thời còn đi học những kí ức về khoảng thời gian đó thật hoài niệm.

Hạ Uy quay trở về nhà, nhìn Tần mẹ đang thu xếp đồ cho cô mà chính cô không kìm được nước mắt, cô liệu có nên suy nghĩ lại chuyện lần này, anh hai cũng đi công tác xa, giờ cô cũng vậy mà mẹ đã có tuổi để bà ấy ở một mình như vậy thật sự cô không yên tâm.

” Uy à, con vào xem còn thiếu gì không? Mẹ giúp con xếp đồ lại hết rồi, còn có thuốc, khăn…à còn áo ấm cho mùa đông cho con nữa.”

Hạ Uy chạy lại ôm Tần mẹ:” Không, con không đi nữa đâu , con ở lại đây với mẹ.” 

” Con định chọc giận ba con đó hả? Mẹ không sao, con hãy đi thực hiện ước mơ của mình, hạnh phúc của mẹ là sự thành công của các con.” Tần mẹ dịu dàng xoa đầu đứa nhỏ đang vùi vào lòng mình, đã lớn từng này nhưng vẫn là bé con của mẹ.

” Mẹ ở một mình con không yên tâm.”

” Mẹ không có một mình, mẹ còn có những người hàng xóm tốt bụng ở đây.”

” Có gì mẹ hãy gọi cho Khả Hàn với Diêu Dương, hai cậu ấy rất mến mẹ nhất định họ sẽ có mặt đúng lúc nếu mẹ cần.”

” Được rồi, mẹ biết rồi, con là cảnh sát đó đừng có mít ướt như vậy, nào phụ mẹ xem coi có còn thiếu gì không.”

Một đêm trằn trọc không ngủ được, ngày mai là cô phải đi rồi, đến bây giờ cô vẫn chưa gặp được nàng, cô rất nhớ nàng. Suy nghĩ một lúc Hạ Uy quyết định đi đến nhà Cố Ninh Giang, nhưng cô không dám gọi cũng không nhấn chuông, chỉ đứng trước nhà rồi nhìn vào.

Cũng là chỗ này ngày trước, tối hôm đó vì nhớ nàng mà cô cũng chạy đến đây chờ đợi như thế này, là nơi mà cả hai ôm nhau cho nhau hơi ấm trao nhau nụ hôn. Bây giờ chỉ còn một người, chỉ còn kỉ niệm.

Ngắm nhìn một hồi Hạ Uy cũng rời đi nhưng khi chỉ vừa quay người thì đã có người níu lại…là Cố Ninh Giang.

” Ngày mai đi rồi?” Nàng hỏi.

Hạ Uy hơi run nhẹ, không dám quay lại đối diện với Cố Ninh Giang, cô sợ thấy nàng lại không kìm nổi cảm xúc mà nhào đến ôm người này nhất.

” Ừm…”

” Đến đây để tạm biệt chị đúng không.”

” Không, chỉ là tình cờ đi ngang.”

” Nhớ giữ sức khỏe, đã đem đủ đồ dùng rồi chứ, có đem áo ấm cho mùa đông chưa, còn thuốc men…” chưa kịp nói hết câu thì Hạ Uy đã cắt lời của nàng.

” Đủ rồi, chị đừng như vậy…chúng ta đã hết rồi.”

Hết rồi…Cố Ninh Giang nàng đang níu kéo cái gì? Người đẩy cô ra cũng là nàng, người đang kéo cô lại cũng là nàng, rốt cục đối với Cố Ninh Giang Hạ Uy cô là cái gì?

” Ừm…” Cố Ninh Giang nghẹn ngào nói ra như sắp phát khóc.

” Chị buông ra được rồi.”

Mới đây đã vô tình và lạnh nhạt như vậy, đúng là Hạ Uy một khi em ấy yêu em ấy sẽ yêu hết lòng, một khi không còn gì thì cũng sẽ giữ khoảng cách cho cả hai.

” Em giữ sức khỏe.” Cố Ninh Giang nuối tiếc khi buông cô ra.

Hạ Uy vẫn không quay lại lạnh lùng bước đi, người ở phía sau đã khóc từ bao giờ nói thầm trong miệng:” Chị đợi em…”

Ngày này cũng đến, Khả Hàn và Diêu Dương cùng Tần mẹ tiễn Hạ Uy ở sân bay, Hạ Uy ôm Tần mẹ rất lâu như không muốn rời xa bà.

” Con nhớ giữ sức khỏe, gọi về cho mẹ thường nhé.” 

” Con biết rồi, mẹ cũng vậy đó, nè Khả Hàn nhớ chăm sóc mẹ tôi đấy nhé!”

” Rồi rồi, cậu yên tâm Tần mẹ cũng là mẹ của bọn tôi, tôi không để mẹ mình chịu khổ đâu.” Khả Hàn cũng ôm Hạ Uy một cái để an ủi tâm trạng của cô bây giờ.

” Hạ Uy cậu yên tâm, tôi sẽ qua với Tần mẹ thường xuyên.” Diêu Dương nói.

” Cảm ơn các cậu, tôi đi nha.” Hạ Uy nhìn xung quanh một hồi rồi mới đẩy vali đi cô như đang tìm kím ai đó…

Nàng ấy không đến.

” Này đợi một chút.” giọng nói líu lo của một cô gái, là Viên Hân và Hi Văn đang đi tới.

” Định đi mà không gặp tụi này hả?” 

” Oh Hi Văn Viên Hân tôi chờ hai người nãy giờ đấy chứ!” 

” Đi thật sao?” Hi Văn hỏi.

Ra đến sân bay rồi mà cô còn hỏi Hạ Uy câu này, là có ý gì?

” Ừm! “

” Không hối hận?”

” Không…”

” Được rồi, tụi này có món quà cho cậu đến nơi rồi hãy mở.” Hi Văn đưa ra một hộp quà hình chữ nhật nhỏ và gọn.

” Cảm ơn nha, chị và Viên Hân hãy cứ như thế này nhé.” nhìn bọn họ đẹp đôi làm cô lại nhớ đến chuyện của mình.

” Tụi này sẽ nhớ Hạ Uy lắm, nhớ call video về thường xuyên nha.” Viên Hân nắm lấy cánh tay Hạ Uy lắc lắc.

” Dạ dạ, Hạ Uy nhớ rồi, thôi mọi người ở lại giữ sức khỏe, con đi nha mẹ!” 

Bóng người đi cũng khuất dần, tất cả chuẩn bị ra về thì Cố Ninh Giang từ một góc đi ra, nàng đeo kính đen để che đi khóe mắt đã dần đỏ.

” Cố Ninh Giang? Chị còn đến đây làm gì?” Khả Hàn kích động hỏi.

” Khả Hàn, đừng như vậy, chị ấy đến để tiễn Hạ Uy.” Diêu Dương kéo tay Khả Hàn lại.

” Tiểu Giang, con bé đã đi rồi, sao nãy con không ra gặp nó.” Tần mẹ vẫn ánh mắt ôn nhu đó nhìn nàng, Cố Ninh Giang còn tưởng Tần mẹ sẽ rất giận không thèm nhìn mặt nàng.

” Mẹ…à không…bác..con xin lỗi.”

” Đừng sửa cách gọi, ta vẫn xem con là con gái của ta, không là bạn gái của Hạ Uy thì vẫn là con gái của ta.” 

Cố Ninh Giang đã ráng kìm chế cảm xúc từ nãy đến giờ, nhưng giờ đây Tần mẹ nói như vậy nàng đã kìm không nổi nữa mà vỡ òa ôm lấy Tần mẹ.

” Con…con xin lỗi, con đã sai rồi phải không mẹ.”

” Không, con không sai…”

” Chị sai rồi, chị đã phản bội Hạ Uy, phản bội tình yêu của cậu ấy!” Khả Hàn nói.

” Đừng nói như vậy Khả Hàn! Cố Ninh Giang chị ấy đang hi sinh cho tình yêu của mình cho Hạ Uy đó.” Hi Văn nhìn sang Khả Hàn bằng đôi mắt sắc nhẹm, cô không cho người này xúc phạm tình yêu chân thành của Cố Ninh Giang.

” Cô nói vậy là sao?”

Tần mẹ cũng hơi ngạc nhiên nhìn về phía Hi Văn, rồi lại nhìn về Cố Ninh Giang, hi sinh cho Hạ Uy? Là như thế nào?

” Cố Ninh Giang, chuyện này là sao hả con?”

Một chuyến bay dài cũng kết thúc, Hạ Uy mệt mỏi nằm lã xuống giường, lần đầu cô bay lâu như thế này, đây là nơi ở của ba cô ở bắc, vì ở một mình nên nội thất trong nhà cũng rất đơn giản, trong nhà cũng có 1 2 người giúp việc, họ đã dọn phòng sẵn cho Hạ Uy.

” Cô chủ! đồ của cô tôi đã cất vào tủ hết rồi, còn một số vật dụng cá nhân tôi còn để ở ngoài tùy ý cô sắp xếp, à còn hộp quà này…” một người giúp việc đưa hộp quà lên trước mặt Hạ Uy, cô liền ngồi bật dậy lấy hộp quà, là món quà hồi sáng Hi Văn tặng.

Tò mò nên cô liền mở ra xem, trong hộp quà là một sợi dây chuyền mặt dây được đính viên đá rất đẹp, nhìn một thoáng cô liền nhận ra…đó chính là viên pha lê xanh.

” Viên pha lê xanh này…của chị ấy mà.”

Lấy nó ra phía sau cô còn thấy một tờ giấy, vội mở ra xem vì cô nghĩ đây là món quà Cố Ninh Giang nhờ Hi Văn đưa dùm cho nàng, nhưng nét chữ này không phải của Cố Ninh Giang, là của Hi Văn.

” Đồ ngốc Tần Hạ Uy, lúc này cậu mở ra chắc cũng đến nơi rồi, chúc mừng vì chuyến bay an toàn nhé!

Có phải cậu nghĩ đây là món quà mà Cố Ninh Giang tặng cho cậu và cả bức thư này đáng lẽ phải là của chị ấy đúng không? Sợi dây chuyền thì đúng rồi, nhưng Cố Ninh Giang chị ấy không nhắn gửi gì hết, tôi viết bức thư này để cho cậu biết mọi chuyện cậu cần phải biết.

Cố Ninh Giang cô ấy chọn cách này là vì cậu, không tự nhiên cô ấy lại đi đính hôn với tên người Anh đó. Vì biết sức ép của người hoàng gia sẽ rất lớn, Bá tước James sẽ tìm mọi cách cản trở con đường sự nghiệp của cậu, vì hắn ta thích Cố Ninh Giang. Chị ấy cũng biết được chuyện cậu bị đình chỉ là một tay do hắn làm ra, đêm hôm đó hắn có gửi tin nhắn nói với Cố Ninh Giang, nếu chị ấy chấp nhận cuộc hôn nhân này hắn sẽ lập tức mở con đường sống cho cậu, còn không thì có lẽ cậu sẽ không trở lại được. Cố Ninh Giang biết dù ba cậu là người có chức vị cao nhưng nếu muốn đối đầu với người của hoàng gia thật sự vẫn không phải là cách, Cố Ninh Giang chấp nhận chuyện này để mở ra cho cậu một tương lai mới, nhưng hãy yên tâm đi, chuyện này Cố Ninh Giang và Cố lão gia đã tính trước một bước nữa rồi, sau khi cậu đi ra Bắc được bảo trợ dưới quyền chính phủ ở đó, bá tước James sẽ không còn chỗ ngán đường cậu nữa, Cố Ninh Giang sẽ tìm cách hủy bỏ hôn ước này, Cố Ninh Giang chị ấy chỉ là người của Tần Hạ Uy!

Hãy trân trọng cô ấy, đừng đánh mất chính mình cũng đừng đánh mất tình yêu chân thành này! “

Đọc đến đây tay cô đã run cầm cập, môi mấp mái như muốn nói điều gì đó, sao nàng lại chọn cách này, nếu lỡ như không hủy được hôn ước chẳng phải sẽ chấp nhận sự thật này sao?

Sao lại đánh cược cuộc đời của mình vì cô chứ, Hạ Uy liền rút điện thoại gọi ngay cho Cố Ninh Giang nhưng chỉ nhận lại là thuê bao không trả lời.

Nhớ lại đêm hôm đó cô lạnh nhạt mà rời đi, sao cô lại có thái độ đó với nàng ấy chứ!

Cố Ninh Giang…em xin lỗi, em sai rồi…em sai rồi…