Mắt Hạ Uy nhìn mọi thứ xung quanh chỉ còn là những điểm sáng, mọi thứ đều mờ ảo, cô gọi tài xế vào giúp mình đưa Khả Hàn ra, cố gắng một lúc Hạ Uy cũng về đến nhà, vì nhà cô gần hơn Khả Hàn nên chỉ đành để Khả Hàn về nhà một mình, Hạ Uy bây giờ chỉ muốn lao vào phòng tắm ngay lập tức.
” Mẹ! Mở cửa cho con với.”Hạ Uy dùng hết sức lực để đập cửa, không còn đứng nổi chỉ có thể ngồi tựa vào cửa.
Hạ Băng từ từ mở cửa ra, thấy Hạ Uy ngồi bệt dưới đất, người thì ra mồ hồi rất nhiều cô liền hoảng hốt.
” Uy cô làm sao vậy? Đứng lên tôi dìu cô vào trong.” Nhanh chóng Hạ Băng đã dìu được Hạ Uy vào trong phòng, hôm nay Tần mẹ đã đi du lịch chỉ còn Hạ Băng ở nhà.
” Hạ Băng….cho tôi nước….” Hạ Uy nằm vật vã trên giường càng lúc cô càng thấy nóng.
Hạ Băng không biết Hạ Uy đang bị gì nữa, chỉ biết lấy khăn chậm bớt mồ hôi trên trán, nhưng nhịp thở của Hạ Uy càng ngày càng gấp, tay chân nóng ran và dần mất kiểm soát.
” Tôi muốn đi tắm….cô ra ngoài đi.”
” Không được, Uy đang bị sốt, tắm giờ này sẽ trúng nước.” Hạ Băng đang thực sự lo lắng cho Hạ Uy khi người cô cứ càng ngày càng nóng.
” Cố Ninh Giang….chị…” Hạ Uy dần như mất ý thức nhưng miệng vẫn luôn gọi Cố Ninh Giang, đến nổi cô lại nhìn Hạ Băng là nàng ấy.
Tối hôm nay Cố Ninh Giang đến nhà Hạ Uy, trên tay nàng cầm đến ba bốn bịch đồ ăn và thuốc bổ, đến trước cửa Cố Ninh Giang thấy hơi lạ vì cửa lại mở sẵn trước nhà lại không có ai, sợ Hạ Uy có chuyện gì nàng vội lên thẳng lầu, vì là lần đầu đến nên Cố Ninh Giang phải đi tận mấy phòng mới tìm đến được phòng Hạ Uy, thấy bên trong có ánh đèn Cố Ninh Giang cũng không ngần ngại mà đi vào.
Đứng từ phía sau Cố Ninh Giang thấy được một cảnh tượng nàng không thể tin vào mắt mình, một nữ nhân khác đang ôm lấy Hạ Uy, người đó cũng không ai xa lạ, là Hạ Băng.
Hạ Băng nghe được tiếng đồ vật rơi xuống liền vội quay lưng lại, Cố Ninh Giang, chị ấy đã đứng đó từ bao giờ.
Như thứ gì đó nghẹn ngay cổ họng Cố Ninh Giang không thể nói gì được, nàng thấy cảnh tượng này rất quen…1 năm trước cũng chính như thế này 1 năm trước, đã giết chết trái tim nàng.
” Chị đợi em một chút!” Hạ Băng khi thấy Cố Ninh Giang quay lưng chạy đi, lúc này cô mới vội đuổi theo, Hạ Uy thì lúc này cũng đã không còn sức, người vô cùng nóng, cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm và xả nước trực tiếp vào người. Không ai biết Hạ Uy đang khóc, vì nước mắt đã hòa cùng dòng nước.
Hạ Băng vừa chạy theo sau nhưng Cố Ninh Giang đã lên xe và phóng thật nhanh như chưa hề xuất hiện ở đây. Lúc này trong Hạ Băng như đã vỡ ra được gì, Cố Ninh Giang và Hạ Uy….hai người họ….
Quay trở về phòng Hạ Uy, Hạ Băng hoảng hồn vì thấy cả người Hạ Uy ướt sũng, đôi mắt thì đỏ hoe:” Hạ Băng, có phải là Cố Ninh Giang không, chị ấy đâu rồi…chị ấy..”
“Chị ấy đi mất rồi, vì chuyện vừa nãy.” Hạ Băng chỉ cúi mặt nhẹ nhàng trả lời, cô cũng như sắp phát khóc.
” Tôi đi tìm chị ấy! Chị ấy đang hiểu lầm chúng ta.” Hạ Uy nghe đến đây tim bỗng nhói lên, nhưng cô biết Cố Ninh Giang còn đau hơn cô nhiều lần, vì nàng đang nghĩ cô đã phản bội nàng.
” Uy chị ấy không hiểu lầm!” Hạ Băng nắm lấy tay Hạ Uy, như không muốn cô đi.
Hạ Uy ngạc nhiên nhìn Hạ Băng, cô ấy nói vậy là có ý gì…nhưng vẫn chưa kịp hỏi lại thì Hạ Băng đã thổ lộ với cô:” Tôi thích Uy, chị ấy không hiểu lầm đâu, tôi rất thích Uy.”
” Hạ Băng, xin lỗi, nhưng giữa chúng ta chỉ nên là bạn tốt tôi chưa từng có ý gì vượt quá giới hạn với cô, tôi phải đi tìm chị ấy.”
Không thể nói gì thêm, Hạ Băng đã ngã quỵ xuống khi Hạ Uy chạy đi, trời cũng bắt đầu đổ mưa, buổi sáng hôm nay nắng rất đẹp nhưng sao chiều lại mưa buồn đến não lòng, và nước mắt Hạ Băng cũng đã rơi.
Hạ Uy phóng chiếc moto băng qua cả cơn mưa để đến nhà Cố Ninh Giang, cô kêu cửa đến khan cả cổ họng:” Cố Ninh Giang! chị nghe em giải thích được không, làm ơn mở cửa cho em.”
A Miên từ khi nãy thấy tiểu thư của mình về đã liền chạy lên phòng không nói năng gì, mắt thì đỏ hoe như vừa mới khóc, cô cũng lật đật chạy theo nhưng lên tới phòng đã thấy người kia khóa cửa có gọi bên trong cũng không trả lời, chỉ nghe tiếng thút thích.
Hạ Uy một lúc sau cũng xuất hiện, A Miên như ngầm đoán được lí do tiểu thư của mình như vậy, trời mưa rất lớn mà người kia vẫn đứng ngoài kêu cửa, hôm nay không có Cố lão gia và Cố Ninh Kỳ ở nhà, A Miên thật sự không biết phải làm sao vì Cố Ninh Giang dặn không được mở cửa cho Hạ Uy, nàng không muốn gặp cô ngay lúc này.
” Cố Ninh Giang xin chị hãy để em giải thích đi mà….em xin lỗi…” Hạ Uy quỳ gối trước cổng nhà, mưa cứ mà trút xuống cô cùng đã kiệt sức, tại sao cô lại làm tổn thương người cô yêu như thế này.
Cố Ninh Giang trong lòng càng đau lòng khi cứ thấy người kia đứng ngoài mưa, nhưng cứ nhớ đến cảnh tượng Hạ Uy cùng Hạ Băng ôm nhau thắm thiết, việc Hạ Băng đến nhà Hạ Uy ở cô ấy cũng không kể nàng nghe, là đang giấu giếm để làm chuyện mờ ám sau lưng nàng?
Hạ Uy đã quỳ ở đó hơn 2 tiếng trời cũng đã tạnh mưa, người ướt sũng, mắt thì sưng húp lên, tay chân lạnh cóng, cô không còn kêu nổi nữa, cổ họng khô khốc, chỉ còn biết đợi ở đó, đợi Cố Ninh Giang chịu gặp cô.
Bây giờ cũng hơn nửa đêm, A Miên nhìn hai người như thế này thật không thể chịu nổi, chị cũng không thể nhìn Hạ Uy lạnh sắp chết ngoài cửa, Cố Ninh Giang ở trong phòng khóc nhiều đến nổi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lúc này A Miên ra ngoài mở cửa đưa khăn và nước ấm cho Hạ Uy.
” Hạ Uy em lau người đi, đêm nay chắc không thể gặp tiểu thư được đâu, hay em cứ về trước đi sáng mai rồi tính, như thế này không phải là cách.”
” Chị ấy chắc rất thất vọng về em..khụ..khụ.”
” Thấy chưa đã bệnh rồi, mau mau về đi, nghe lời chị ngày mai hãy đến.”
Hạ Uy lúc này cảm thấy không còn sức lực để đứng dậy…thật sự cô đã kiệt sức, quỳ ở đấy hơn 2 tiếng chân cô như hóa đá, vừa đứng lên đã ngã xuống đất.
” Không được rồi, để chị kêu anh Tô tài xế chở em về, ngồi đó chờ chị!” A Miên nhanh chóng quay vào kêu tài xế riêng của Cố Ninh Giang giúp chở Hạ Uy về nhà, hai con người yêu nhau như vậy nhưng cũng làm khổ nhau nhiều quá chứ.
Vừa về đến thì Hạ Uy đã ngã gục xuống ở nhà dưới, Hạ Băng cũng đã ngồi chờ cô rất lâu, khi thấy Hạ Uy xĩu trên sàn nhà cô hốt hoảng vội đỡ người nằm dưới đất, quần áo đều ướt, còn sốt rất cao. Cả đêm đó Hạ Băng đã thức để chăm cho Hạ Uy đến tận sáng.
Khả Hàn khi biết đêm qua mình quần Hạ Uy đến tận tối, sáng nhắn tin hỏi thăm thì biết cô bệnh, cậu liền chạy sang thăm:” Ôi chúa ơi! Hạ Uy, tớ xin lỗi không nghĩ sẽ chuốc cậu uống đến bệnh thế này.”
” Không phải tại cậu.” Hạ Uy vẫn giữ đôi mắt vô hồn trả lời Khả Hàn.
” Cậu ổn không? đã có chuyện gì xảy ra?”
” Đêm qua ở quán bar mình đã bị chơi thuốc…” Hạ Uy tường thuật lại chuyện tối qua cho Khả Hàn.
” Cái gì? Bọn người ở bar dám chơi thuốc cảnh sát sao! Mình sẽ dẫn người điều tra quán bar đó, chắc chắn cô gái kia sẽ bị bắt.”
” Khoan đã Khả Hàn, mình nghĩ chuyện này có người đứng sau.”
” Cậu nghĩ có người bảo cô gái trong quán làm chuyện này?”
” Ừm, vì đêm qua chị ấy đã nhận được tin nhắn của mình nên mới đến đây, đã có người thông báo cho chị ấy, mình không hề nhắn chị ấy đến.”
” Cậu nghĩ là ai?”
” Mình không biết nữa…khụ..khụ.”
” Thôi thôi được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, 2 ngày nữa chúng ta phải lên đường rồi.”
” Được, cảm ơn cậu.”
Hạ Băng đem cháo nóng lên cho Hạ Uy, từ qua đến giờ cả hai cũng không nói chuyện vì Hạ Uy chỉ nhìn ra cửa sổ với khuôn mặt trầm tư.
” Hạ Uy, cô ăn chút cháu để uống thuốc nha.”
” Ừm cảm ơn cô, cứ để đó lát tôi sẽ ăn.”
Hạ Băng để tô cháo xuống bàn và nói:” Ngày mai mẹ Tần về tôi sẽ dọn đi.”
Hạ Uy lúc này mới rời tầm mắt khỏi ô cửa sổ kia nhìn về Hạ Băng:” Không cần phải như vậy đâu, cô cứ ở lại đây ngày mai tôi phải trở về đội rồi, mẹ Tần rất thích cô.”
Trong mắt Hạ Băng hiện lên sự xúc động, thật ra cô rất muốn ở lại đây, cô cũng thương mẹ của Hạ Uy, vì bây giờ cô không nhớ được ai, cô không có ai bên cạnh.
” Hạ Băng này, chuyện đêm qua tôi cũng có lỗi với cô, đêm qua thật sự tôi không kiểm soát được hành động.”
” Không có, Uy đã kiểm soát được chính mình, lúc đó tại Uy muốn nôn nên tôi chỉ vòng ra sau lưng vuốt lưng cho Uy thôi, chuyện tối qua giữa chị ấy và Uy tôi đã hiểu.”
” Cảm ơn cô đã hiểu, chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt được không?” Hạ Uy đưa tay ra.
” Được!”
Cố Ninh Giang ngày hôm sau cũng không khá hơn Hạ Uy là mấy, hôm nay nàng cũng không đến công ty, sáng cũng ru rú trong phòng, đến khi A Miên gõ cửa mời nàng xuống ăn sáng nhưng bên trong cũng không trả lời. Sáng nay Cố Ninh Kỳ cũng mới đi công tác trở về nghe chuyện Cố Ninh Giang cô liền bảo người làm mở cửa bằng chìa khóa phụ.Cố Ninh Kỳ chợt bất động khi thấy Cố Ninh Giang đang nằm dưới sàn.
” Tiểu Giang! Người đâu, mau đưa tiểu thư đến bệnh viện.”
Sau khoảng nửa giờ, bác sĩ cũng quay trở ra:” Cô ấy là vì kiệt sức quá nên ngất xĩu, đừng để cô ấy lao lực quá nhiều còn nữa sẽ dẫn đến đột quỵ đấy!”
Cố Ninh Giang nằm chừng nửa ngày cũng đã tỉnh lại, nàng không thích không khí bệnh viện nên nói với chị cho mình về nhà, nhà nàng cũng có bác sĩ riêng có thể yên tâm nghỉ dưỡng hồi phục.
Hạ Uy nghe A Miên nói Cố Ninh Giang ngất xĩu trong lòng nóng như lửa đốt nhưng cô biết lúc này nàng không muốn gặp mình, nhưng cô lại rất muốn ở cạnh Cố Ninh Giang để chăm sóc cho nàng.
” Chị A Miên chị giúp em cho em vào nhà được không?” Hạ Uy nói chuyện điện thoại với A Miên.
” Khó lắm, tiểu thư bây giờ không muốn gặp ai hết, khi nãy khó khăn lắm chị mới năn nỉ em ấy ăn được một chút để uống thuốc.”
” Chị giúp em lần này đi em đội ơn chị nhiều lắm..khụ…khụ, tại ngày mai em về đội rồi, không biết khi nào mới về.”
” Em cũng đang bệnh hả Uy, hai cái đứa này làm khổ nhau như vậy mới gọi là yêu à.” A Miên cau mày, rõ ràng người kia cũng bệnh mà còn muốn đi chăm sóc người khác nữa sao.
” Lát nữa đến đi, chị mở cửa nhưng ở lén thôi, đừng để tiểu thư biết nha chưa!”
” Được em chuẩn bị đến ngay, cảm ơn chị trước!”