BẠN ĐANG ĐỌC
Editor: RubyRuan96
Tình trạng: Hoàn 22 chương 3 phiên ngoại
Thể loại: Cổ đại, 1×1, HE
Tác giả: Minh Dã
Nhân vật: Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê, Vũ Dương…
*Post tại Wattpad, vui lòng không mang truyện đi trước khi xin phép Editor, cảm ơn!
Vệ Minh Khê nghĩ thầm, có lẽ Dung Vũ Ca thật sự quen biết mình ở tương lai, nhưng nếu nói thực sự có tình duyên thì không nhất định có thể tin, bởi vì Vệ Minh Khê thật khó mà tưởng tượng, bằng vào tính tình của mình lại làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy. Hơn nữa, cho dù Dung Vũ Ca nói đều là sự thật, nhưng người này xuất hiện, với mình, cũng là đột ngột vô cùng.
“Chuyện tương lai, ta cũng không biết, chỉ là hiện tại ngươi đối với ta mà nói, cũng chỉ là người xa lạ, ta hy vọng ngươi đừng tùy ý làm ra chuyện gì làm cho ta cảm thấy khó chịu.” Vệ Minh Khê nghiêm túc nói, người trước mắt vừa thấy chính là một nữ tử chẳng chịu quản thúc, khó bảo toàn sẽ không tiếp tục làm ra hành động quá giới hạn nào, đây là điều khiến nàng tương đối lo âu.
“Chuyện gì khó chịu?” Dung Vũ Ca mỉm cười, vẻ mặt ái muội biết rõ cố hỏi, Vệ Minh Khê thật đúng là từ nhỏ liền đứng đắn như thế, nhưng mà Vệ Minh Khê càng đứng đắn, nàng lại càng muốn đùa giỡn, cho nên nàng lại từng bước tới gần Vệ Minh Khê.
“Thỉnh ngươi tự trọng!” Vệ Minh Khê một lần nữa bị Dung Vũ Ca ép lui về phía sau, cho đến lúc không thể lui được nữa, nàng đành lạnh giọng mở miệng.
“Đổi câu khác đi.” Dung Vũ Ca cười nói, so với Vệ Minh Khê lúc trưởng thành thường xuyên nói mình không biết xấu hổ, câu này đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Ngươi cứ tuỳ ý như vậy, sẽ làm ta vô cùng nghi ngờ lời nói của ngươi, ta thế nào có thể yêu thích một nữ tử tuỳ tiện như thế?” Vệ Minh Khê hỏi ngược lại.
“Chỉ Nhi thật đúng là một chút cũng không thay đổi, mười hai tuổi liền cảm thấy người ta tuỳ tiện, tới khi ba mươi hai tuổi, vẫn là cảm thấy như vậy, thật là làm người ta thương tâm, người ta chỉ là quá mức yêu thích Chỉ Nhi, muốn thân cận Chỉ Nhi thôi.” Dung Vũ Ca tiếp tục đến gần Vệ Minh Khê, chẳng qua lần này nàng ngoại trừ tới gần, cũng không tiếp tục làm ra chuyện gì khác, aish, Chỉ Nhi không thích người tuỳ tiện, thế nào cũng phải giả vờ đứng đắn nghiêm túc một chút. Chỉ Nhi bao giờ mới có thể hiểu được hòa hợp đây, tình đã khởi, chính là áp đều áp không được!
Dung Vũ Ca tới gần, khiến cho toàn thân Vệ Minh Khê đều cảm thấy căng thẳng cùng phòng bị, bất quá cũng may Dung Vũ Ca lần này không còn làm ra chuyện quá phận như vừa rồi nữa.
“Nếu thật sự yêu thích một người, hẳn là để nàng cảm thấy thoải mái, mà không phải làm khó nàng.” Vệ Minh Khê nhíu mày đáp.
“Chỉ Nhi nói rất có lý.” Dung Vũ Ca hiện tại dù sao cũng là Dung Vũ Ca có linh hồn ở tuổi ba mươi tám, không phải thời điểm nàng mười tám tuổi, vẫn là có chút chu đáo quan tâm. Mặc dù trong lòng không dễ tiếp nhận, nhưng nàng cũng biết với Tiểu Vệ Minh Khê mà nói, mình quả thật vẫn chỉ là một người xa lạ, nghĩ vậy, Dung Vũ Ca liền cảm thấy buồn phiền, bất quá nàng lại ngoan ngoãn lui về sau, đứng cách Vệ Minh Khê, nàng hy vọng bản thân có thể để lại cho Vệ Minh Khê một ấn tượng tốt. Lần nào cũng đều là mình theo đuổi không bỏ, bức bách Vệ Minh Khê tiếp nhận tình yêu, có đôi khi nàng cũng sẽ nghĩ, nếu Vệ Minh Khê có thể chủ động yêu mình thì thật tốt, nàng thật muốn nếm thử một chút tư vị như vậy.
Sau khi khoảng cách được kéo ra an toàn, Vệ Minh Khê liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng nghĩ thầm, người này vẫn là có chút chừng mực.
“Về bản thân mình ở tương lai sẽ như thế nào, nàng một chút đều không hiếu kỳ sao?” Dung Vũ Ca hỏi.
Vệ Minh Khê lắc đầu, tuy có chút tò mò nhưng cũng không mãnh liệt. Tương lai nhân sinh sẽ như thế nào, là một quá trình không thể biết được, nhưng nếu biết trước, tựa như một quyển sách còn chưa mở ra đã nắm rõ nội dung, vậy quyển sách này đại khái sẽ rất ít mong chờ.
“Nàng thật đúng là một chút tình thú cùng tò mò đều không có.” Vệ Minh Khê mới mười hai tuổi đã không có lòng hiếu kỳ, khó trách Vệ Minh Khê sau này không hiểu phong tình như vậy.
Vệ Minh Khê hiển nhiên là không ủng hộ cách nói của Dung Vũ Ca, người so với người vốn dĩ chính là khác biệt, chí hướng cùng tò mò đương nhiên cũng sẽ không giống nhau, chỉ là nàng sẽ không biện giải cho điều này.
“Cho dù nàng không hiếu kỳ, ta cũng muốn cho nàng biết.” Dung Vũ Ca nói xong liền ngồi xuống, mở ra tờ giấy Tuyên Thành to rộng.
Vệ Minh Khê nghĩ thầm, người này thật là nữ tử có chút tùy hứng, nói làm liền làm.
“Nàng lại đây giúp ta mài mực.” Dung Vũ Ca sai sử Vệ Minh Khê, lại vô cùng tự nhiên.
Vệ Minh Khê cũng không cự tuyệt, đi về phía Dung Vũ Ca, vén lên tay áo bắt đầu mài mực.
Dung Vũ Ca ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Minh Khê, tha thiết mỉm cười, nụ cười này quyến rũ đến cực điểm, Vệ Minh Khê liền cảm thấy hồn nhiên thiên thành* phong tình tràn ngập, nàng chưa bao giờ gặp qua nữ tử như vậy, mà ánh mắt Dung Vũ Ca nhìn mình, lại khiến cho nội tâm Vệ Minh Khê có chút hoảng loạn.
*Trời sinh hoàn mỹ, khí chất tự nhiên như bầu trời
Dung Vũ Ca cũng không biết đã từng vẽ Vệ Minh Khê bao nhiêu lần, quá dễ dàng khắc họa một Vệ Minh Khê vẫn luôn ghi dấu trong tâm, nàng vẽ chính là Vệ Minh Khê ở tuổi mười tám. Dung Vũ Ca đặc biệt thuần thục, động tác nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, Vệ Minh Khê rất nhanh đã sống động hiện lên trên giấy.
Vệ Minh Khê nhìn bản thân trên giấy, có lẽ là chính mình năm mười bảy mười tám, so với mình ở hiện tại cũng không khác biệt nhiều. Thần thái của người trong tranh quả thật giống mình vô cùng, giờ phút này nhìn thấy bức họa trước mắt, nàng đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của Dung Vũ Ca, đối phương hẳn là thật sự quen biết mình sau này, thậm chí vô cùng quen thuộc.
Vẽ xong Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca cũng không dừng lại, mà tiếp tục vẽ bản thân năm mười tám tuổi.
Vệ Minh Khê liền nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi khuynh quốc khuynh thành, dung mạo mỹ diễm dần dần hiện lên trong một bức họa khác, Vệ Minh Khê tựa hồ cũng không khó đoán được, trong tranh chính là dung mạo thật sự của nữ tử đối diện. Ngắn ngủi tiếp xúc, Vệ Minh Khê cũng đã có thể đưa nữ tử tính khí thất thường tên Dung Vũ Ca này vào trong tranh, dung mạo cùng khí chất của nàng đại khái nên giống như nữ tử trong bức họa.
“Đoán xem, nàng là ai?” Dung Vũ Ca dừng bút, liền hỏi Tiểu Vệ Minh Khê.
“Hẳn là ngươi.” Vệ Minh Khê trả lời.
“Chỉ Nhi thật thông minh, liếc mắt một cái liền nhận ra ta.” Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê ngay lập tức nhận ra mình, liền cực kì vui vẻ.
“Dung mạo của ta, nàng có vừa lòng?” Dung Vũ Ca mỉm cười hỏi.