BẠN ĐANG ĐỌC
Editor: RubyRuan96
Tình trạng: Hoàn 22 chương 3 phiên ngoại
Thể loại: Cổ đại, 1×1, HE
Tác giả: Minh Dã
Nhân vật: Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê, Vũ Dương…
*Post tại Wattpad, vui lòng không mang truyện đi trước khi xin phép Editor, cảm ơn!
Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê thuở thiếu nữ, khuôn mặt ấy non nớt đến có chút xa lạ rồi lại quen thuộc như vậy, tuy rằng mới mười hai tuổi, Dung Vũ Ca đã có thể nhìn đến dáng vẻ Vệ Minh Khê lúc trưởng thành, ngũ quan hài hòa, thanh triệt trong sáng tựa như tên của nàng, một hồ nước thấu triệt sâu thẳm. Chỉ liếc mắt một cái là có thể khắc sâu vào tâm khảm, khiến bản thân mình thương nhớ ngày đêm. Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê thời thiếu nữ, chỉ nhìn thôi cũng đỏ bừng hốc mắt, nội tâm nàng chẳng biết vì sao lại cảm thấy thập phần khổ sở, cũng lại thập phần vui mừng.
Vệ Minh Khê thấy Vũ Dương đang nhìn mình chằm chằm, hốc mắt còn ửng đỏ, nàng có chút không biết làm sao, đó không phải dáng vẻ của Vũ Dương mà nàng từng gặp, bên trong thân xác Vũ Dương tựa hồ là linh hồn của một người khác. Vũ Dương chưa bao giờ dùng ánh mắt thâm thúy đến đong đầy tình cảm như vậy nhìn mình, như thể nàng quen biết mình đã thật lâu thật lâu.
“Vệ Minh Khê diện kiến Vũ Dương công chúa.” Vệ Minh Khê tựa hồ cũng không bị ảnh hưởng, bình tĩnh tự nhiên hành lễ với Vũ Dương, vững vàng ổn trọng.
Dung Vũ Ca từng chờ đợi, hy vọng linh hồn Vệ Minh Khê cũng trở lại thân thể nhỏ tuổi của nàng, hiện giờ Vệ Minh Khê nhìn mình với ánh mắt xa lạ, Dung Vũ Ca liền biết, bản thân chờ đợi thất bại rồi, Dung Vũ Ca có chút phiền muộn, lại có chút giải tỏa. Có thể một lần nữa nhìn thấy Vệ Minh Khê đã là hạnh phúc lớn lao, nàng không dám đòi hỏi quá nhiều. Dung Vũ Ca nhìn ái nhân, thu hồi tâm tình, chỉ sợ bản thân bộc lộ quá nhiều cảm xúc sẽ làm cho Vệ Minh Khê sợ hãi.
“Vệ Minh Khê, thì ra lúc nàng mười hai tuổi, chính là đoan trang đứng đắn như vậy.” Dung Vũ Ca cười nói, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc lộ ra một loại càn rỡ, lại vô cùng thân mật chẳng chút phòng bị.
Vệ Minh Khê và Vũ Dương không có giao tình sâu đậm, nhưng ấn tượng của nàng về Vũ Dương cũng không phải như thế, Vũ Dương câu nệ kiêu hãnh, đoan trang ổn trọng, ít nhất sẽ không đối xử với mình thân mật tự nhiên đến vậy.
“Ngươi thật sự là Vũ Dương công chúa sao?” Vệ Minh Khê không chắc chắn hỏi, nàng hiểu rất rõ, một khi phẩm tính đã hình thành sẽ không dễ dàng thay đổi, giờ phút này, cảm giác mà người đối diện mang tới cho nàng đã hoàn toàn khác biệt so với Vũ Dương.
Dung Vũ Ca mỉm cười, không hổ là Vệ Minh Khê của mình, thấu triệt đến như vậy, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra mình không phải mẫu thân.
“Không phải.” Giọng điệu Dung Vũ Ca vô cùng thản nhiên, thừa nhận bản thân không phải Vũ Dương công chúa chân chính.
“Ngươi là ai, Vũ Dương công chúa đi đâu rồi?” Vệ Minh Khê khẽ nhíu mày hỏi.
“Ta cũng không biết Vũ Dương công chúa đi đâu, ta chỉ biết, ta vốn là nên đi theo nữ tử mà ta yêu thương nhất, lại cũng không biết vì cái gì, tỉnh lại liền đến nơi này.” Dung Vũ Ca nói đúng sự thật, kỳ thực nàng không dám tìm tòi cùng suy nghĩ sâu xa, dẫu sao nàng chiếm chính là thân thể của mẫu thân, nàng cũng không phải là an tâm dễ chịu, chẳng qua vì một lần nữa nhìn thấy Vệ Minh Khê, nàng đành bất chấp mọi thứ.
Vệ Minh Khê không tin vào chuyện ma quỷ, cho nên lý do thoái thác của Dung Vũ Ca khiến cho nàng nửa tin nửa ngờ.
“Ngươi quen biết ta sao?” Vệ Minh Khê lại hỏi, người này tựa hồ rất quen thuộc mình, mà chính mình lại thấy nàng cực kì xa lạ.
Dung Vũ Ca đi về phía Vệ Minh Khê, rất gần rất gần, làm cho Vệ Minh Khê cảm giác không được tự nhiên lui hai bước, nhưng nàng vừa lui hai bước, Dung Vũ Ca liền tiến đến hai bước. Mới mười hai tuổi, Vệ Minh Khê còn đang phát triển chiều cao, mới đứng tới sống mũi Vũ Dương, Dung Vũ Ca tới gần khiến Vệ Minh Khê cảm nhận được sự bức bách, không khỏi lại lui hai bước, nhưng Dung Vũ Ca hiển nhiên chẳng có ý buông tha nàng, lại tới gần hai bước, từng bước ép sát, làm cho Vệ Minh Khê không thể không lui. Dung Vũ Ca ngửi được trên người Vệ Minh Khê có mùi mực tàu nhàn nhạt, vẫn là hơi thở quen thuộc khiến cho bản thân mê muội.
“Ta đương nhiên quen biết Chỉ nhi, quen biết rất lâu rất lâu rồi.” Thân thể Dung Vũ Ca cơ hồ muốn dán lên Vệ Minh Khê, nàng khẽ cúi đầu, ở bên tai Vệ Minh Khê thì thầm bày tỏ, dùng ngữ khí cực kì thân mật, hơn nữa nói xong còn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút lên vành tai của Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê cảm giác mình bị nữ tử trước mắt khinh bạc, khuôn mặt trắng nõn liền đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận đẩy ra Dung Vũ Ca, mà tại sao người này có thể biết tên tự của mình chứ.
“Công chúa, thỉnh tự trọng!” Vệ Minh Khê có chút xấu hổ buồn bực, nghiêm khắc nói.
Dung Vũ Ca nhìn phản ứng của Vệ Minh Khê nhỏ tuổi so với Vệ Minh Khê lần đó bị mình cường hôn, dáng vẻ hoảng loạn kia quả thực giống nhau như đúc, Dung Vũ Ca không khỏi mỉm cười, cười đến càn rỡ cùng vui vẻ. Ngay cả khi Vệ Minh Khê mới mười hai tuổi, Dung Vũ Ca vẫn là hận không thể đem tiểu Vệ Minh Khê ôm vào trong ngực.
“Ta không phải công chúa, ta là Dung Vũ Ca, nhớ kỹ, là Dung Vũ Ca.” Dung Vũ Ca hận không thể đem tên của mình khắc sâu vào trái tim Vệ Minh Khê.
Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê tin tưởng bản thân chưa bao giờ gặp qua người này, một chút ký ức đều không có, nếu nàng từng xuất hiện, Vệ Minh Khê cảm thấy mình cũng sẽ không quên được mới đúng, một nữ tử tự tin mà càn rỡ như vậy, chính mình thật sự chưa bao giờ gặp qua. Bất kể là đùa giỡn hay là điều gì khác, hành động của nàng đều là cực kì không thích hợp, theo lẽ thường mà nói, bản thân hẳn là sẽ chán ghét dạng nữ tử như vậy, chẳng qua ánh mắt mà nàng nhìn mình lại làm cho Vệ Minh Khê tràn đầy nghi hoặc. Người này xuất hiện thật sự đột ngột nhưng bản thân lại không cảm giác được nửa điểm ác ý, hơn nữa người này giống như còn vô cùng quen thuộc mình, thái độ cũng vô cùng thân mật tự nhiên.
“Nhưng ta không quen biết ngươi.” Vệ Minh Khê rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, ngữ khí nghiêm túc nói.
“Chẳng phải hiện tại nàng đã quen biết rồi sao?” Giọng điệu Dung Vũ Ca ra vẻ đương nhiên, hỏi ngược lại.