[Hoàn] [Bhttღedit] [Phiên Ngoại] Cung Khuynh – Minh Dã – Chương 15. – bhtt.net

[Hoàn] [Bhttღedit] [Phiên Ngoại] Cung Khuynh – Minh Dã - Chương 15.

BẠN ĐANG ĐỌC

Editor: RubyRuan96
Tình trạng: Hoàn 22 chương 3 phiên ngoại
Thể loại: Cổ đại, 1×1, HE
Tác giả: Minh Dã
Nhân vật: Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê, Vũ Dương…
*Post tại Wattpad, vui lòng không mang truyện đi trước khi xin phép Editor, cảm ơn!

#bhtt
#minhda

Nếu là Vệ Minh Khê sau khi trưởng thành, nàng nhất định sẽ đẩy Dung Vũ Ca xuống khỏi đùi mình, nhưng hiện tại dù sao Vệ Minh Khê mới ở tuổi thiếu niên, nhìn Dung Vũ Ca thân mật gối lên đùi, nàng quả thật là thúc thủ vô sách.

“Ngươi mau đi xuống.” Vệ Minh Khê nhíu mày nói.

“Suốt đêm qua ta đều không ngủ, mượn chân của nàng gối đầu, chợp mắt một lát.” Dung Vũ Ca nói xong liền nhắm mắt lại, tựa hồ thật sự rất mệt, muốn ngủ một giấc.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca nhắm đôi mắt, cảm thấy như vậy liền quá mức thân mật, thật sự không ổn, nhưng nàng lại không thể nhẫn tâm đẩy Dung Vũ Ca, đành phải thuận theo đối phương. Dung Vũ Ca vô lại cùng bá đạo, Vệ Minh Khê chỉ có thể thở dài một cái, nghĩ thầm người này thật giống như khối kẹo mạch nha, gỡ đều không gỡ ra nổi.

Thời điểm Vệ Minh Khê đặt lực chú ý trở về cuốn sách, Dung Vũ Ca vừa rồi còn nhắm mắt giả vờ ngủ liền trộm mở mắt, sau đó giảo hoạt cười. Nàng cảm thấy, hiện tại Vệ Minh Khê còn chưa phòng bị sâu sắc như sau này, mềm lòng hơn nhiều, cũng dễ dụ dỗ lường gạt hơn nhiều.

Gối lên đùi Vệ Minh Khê, thể xác và tinh thần của Dung Vũ Ca đều vô cùng thoải mái, một hồi thả lỏng này liền khiến cho ủ rũ một đêm không ngủ đánh úp lại, bất quá Dung Vũ Ca vẫn không dám ngủ, nàng âm thầm nhéo mình vài lần, mới không thiếp đi.

Cũng chẳng biết Dung Vũ Ca gối lên đùi Vệ Minh Khê bao lâu, thời điểm Vệ Minh Khê cảm giác chân mình đều có chút tê dại, lại nhìn người nằm trên đùi mình vẫn còn nhắm mắt giả vờ ngủ, nàng không khỏi cười khổ một cái.

“Chân đã tê rần sao?” Dung Vũ Ca mở to mắt hỏi.

“Ừm, có chút tê rần.” Vệ Minh Khê nói đúng sự thật.

“Để ta thay nàng xoa bóp một chút.” Sau khi Dung Vũ Ca ngồi dậy khỏi đùi Vệ Minh Khê, liền cầm chân nàng đặt lên đùi mình, bắt đầu thành thục xoa bóp huyệt vị trên chân đối phương.

“Không cần……” So với chuyện Dung Vũ Ca gối lên đùi mình, giờ phút này Vệ Minh Khê bị xoa chân lại cảm thấy càng không được tự nhiên, nàng dùng sức muốn thu chân về nhưng Dung Vũ Ca lại nắm chặt không bỏ, tiếp tục nghiêm túc ấn bóp huyệt vị trên đùi Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê chưa từng tập võ, hơn nữa tuổi còn nhỏ, sức lực dĩ nhiên không bằng thân thể Vũ Dương công chúa, bị Dung Vũ Ca nắm đến không thể nhúc nhích, nàng đành từ bỏ giãy giụa, chỉ nhận thấy có loại cảm giác ngượng ngùng khó mà nói rõ.

Giờ phút này, hai người các nàng đều không nói chuyện nữa, như thể có thứ gì đó bắt đầu nảy sinh, tựa như hạt giống bồ công anh âm thầm rơi xuống mặt đất, sau đó lẫn vào trong đất mà chết yểu.

Chẳng qua bầu không khí này cũng không duy trì lâu lắm.

“Công chúa, quốc sư tới cầu kiến.” Bội Dao đột nhiên xuất hiện, thanh âm của nàng liền đánh vỡ an tĩnh vừa rồi. Bội Dao thấy công chúa đang giúp Vệ Minh Khê xoa chân, càng thêm chắc chắn quyết định của mình không lầm.

Vốn dĩ còn ngồi xổm trên sàn nhà, lúc này Dung Vũ Ca mới buông bắp chân của Vệ Minh Khê, mà Vệ Minh Khê cũng có chút hoảng loạn rụt chân lại.

“Là ngươi gọi tới?” Dung Vũ Ca thập phần bình tĩnh hỏi, nhưng ánh mắt nhìn Bội Dao lại lộ ra một loại khí thế lạnh lẽo cùng cao ngạo.

Giờ phút này Dung Vũ Ca mới có chút tư thái của công chúa Vũ Dương, không, cũng không phải công chúa, nhưng Bội Dao vẫn có chút sợ hãi nữ tử trước mặt.

“Dạ, là nô tỳ mời đến, mời đến giúp công chúa cầu phúc.” Bội Dao đè xuống bất an, lời lẽ chính đáng nói.

Dung Vũ Ca biết Bội Dao trung thành tận tâm với mẫu thân, tính tình của mình cùng mẫu thân lại hoàn toàn khác biệt, muốn che giấu đều không phải chuyện dễ, Bội Dao nghi hoặc cũng là hết sức bình thường.

“Chỉ nhi, cứ tiếp tục đọc sách đi, ta đi một lúc sẽ về.” Dung Vũ Ca cực kỳ ôn nhu nói.

Vệ Minh Khê khẽ gật đầu, kỳ thực nàng cũng đã đoán được phần nào, tuy đây là chuyện đã dự kiến trước nhưng nàng vẫn nhịn không được lo lắng cho Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca theo Bội Dao ra ngoài, Vệ Minh Khê ở lại thư phòng đọc sách nhưng tâm cảnh lại nổi lên gợn sóng, không thể nào bình phục.

Dung Vũ Ca từng gặp qua quốc sư đương nhiệm Tuệ Hành, hồi nhỏ nàng theo mẫu thân vào chùa lễ Phật cho nên gặp qua vài lần, lúc nàng tám tuổi, quốc sư liền tọa hóa viên tịch, xác thật là một vị cao tăng đắc đạo

Thời điểm Dung Vũ Ca gặp lại Tuệ Hành, ấn tượng của nàng vẫn như thuở nhỏ.

“Những người khác đều lui xuống trước đi.” Tuệ Hành ôn hòa nói với Bội Dao và các cung nhân.

“Quốc sư vì sao mà đến?” Sau khi mọi người đều lui ra ngoài, Dung Vũ Ca liền mở miệng nói.

“Vậy ngươi lại vì sao mà đến?” Tuệ Hành không đáp, hỏi ngược lại.

“Ta vì Vệ Minh Khê mà đến.” Dung Vũ Ca theo thật trả lời.

“Thế gian đều có cơ duyên, duyên khởi duyên diệt, không nên cưỡng cầu. Ngươi dương thọ đã hết, vốn dĩ nên sớm tiến nhập luân hồi, ai ngờ chấp niệm của ngươi quá sâu, không cách nào đầu thai mà lại vào nhầm thế giới này. Cuộc đời ngươi từng sống, nhân duyên đã tận, hết thảy mọi sự ở thế giới này, đã hoàn toàn không còn liên quan tới ngươi.” Người có chấp niệm quá sâu như vậy, cũng là hiếm lại càng hiếm.

“Nàng không phải Vệ Minh Khê sao?” Dung Vũ Ca càng để ý vấn đề này.

“Phải, mà cũng không phải.”
“Có ý tứ gì?” Dung Vũ Ca hỏi.

“Nhân bất đồng, liền có quả bất đồng, một người ở cùng một thế giới, nàng vẫn là nàng, chỉ là sở ngộ khác biệt, lại trở thành không giống nhau, ngươi cũng như thế.” Tuệ Hành nói.

Dung Vũ Ca nghe xong, nội tâm cũng cứng lại, cảm thấy dị thường nặng nề.

“Đây không phải thế giới ta vốn thuộc về nữa, đúng không?” Dung Vũ Ca gian nan hỏi.

Tuệ Hành gật đầu.