BẠN ĐANG ĐỌC
Editor: RubyRuan96
Tình trạng: Hoàn 22 chương 3 phiên ngoại
Thể loại: Cổ đại, 1×1, HE
Tác giả: Minh Dã
Nhân vật: Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê, Vũ Dương…
*Post tại Wattpad, vui lòng không mang truyện đi trước khi xin phép Editor, cảm ơn!
Vệ Minh Khê không cãi lại, trên thực tế, nàng quả thật không hiểu.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê đứng dậy mặc quần áo, nàng liền đi theo.
Lúc này, Bội Dao cùng nhóm cung nữ tiến vào, hầu hạ các nàng rửa mặt.
“Chỉ Nhi, để ta chải đầu cho nàng.” Sau khi Vệ Minh Khê súc miệng xong, Dung Vũ Ca liền nói.
Bầu không khí đột nhiên an tĩnh, người thấy kinh ngạc không chỉ có Vệ Minh Khê, còn có Bội Dao thậm chí các cung nữ đều sợ ngây ngẩn. Kỳ thực tối qua cả đêm không ngủ, đâu chỉ có một mình Dung Vũ Ca, Bội Dao cũng không ngủ nổi, nàng lăn qua lộn lại cũng đều suy nghĩ chuyện công chúa nhà mình trở nên kỳ quái, vốn dĩ còn chờ mong sau một đêm, ngày mai công chúa tỉnh dậy liền khôi phục bình thường. Nhưng hiện tại, chẳng những không trở về bình thường, ngược lại còn bất thường hơn, Bội Dao nghi hoặc e rằng công chúa nhà mình đã bị thứ ô uế gì đó bám vào thân thể, nếu không thì tại sao tính tình lại đại biến như vậy chứ.
“Không hợp lễ, công chúa thân thể ngàn vàng, sao có thể chải tóc cho ta được?” Vệ Minh Khê lập tức cự tuyệt.
“Vậy nàng chải tóc cho ta đi, còn những người khác đều lui xuống.” Dung Vũ Ca trước giờ luôn giúp Vệ Minh Khê chải đầu, đã thành thói quen, vì vậy tự nhiên liền buột miệng nói, hoàn toàn quên mất mấy cung nữ kia không phải hạ nhân trong cung sau này.
Nhóm cung nữ nghe lời đều lui xuống, chỉ có Bội Dao vẫn ngoái đầu lại liên tục, trong mắt tràn ngập lo lắng, phải biết rằng từ trước đến nay đều là nàng chải đầu cho công chúa.
“Ngươi như vậy, sẽ làm người khác nghi ngờ, ngươi không lo lắng sao?” Vệ Minh Khê hỏi, nàng phát hiện mình lo lắng cho Dung Vũ Ca còn nhiều hơn chuyện Vũ Dương bị đoạt thân thể.
“Vệ Minh Khê, nàng là thật sự lo lắng cho ta.” Dung Vũ Ca lần này nói chính là câu trần thuật, ngữ khí thập phần khẳng định cùng vui vẻ.
“Ngươi thật sự muốn ta giúp ngươi chải đầu?” Vệ Minh Khê nói sang chuyện khác.
“Đương nhiên.” Dung Vũ Ca đáp, sau đó liền đi về phía bàn trang điểm của mẫu thân mình.
Vệ Minh Khê chỉ có thể đi theo người kia đến bàn trang điểm, cầm lấy cây lược gỗ, nói đến, đây vẫn là lần đầu tiên nàng giúp người khác chải đầu. Từ trước đến giờ, mỗi khi Vệ Minh Khê tự mình chải đầu đều là chải kiểu tóc đơn giản lại tố nhã, sẽ không dùng những đồ trang điểm phức tạp, vì vậy, nàng cũng chỉ có thể giúp Dung Vũ Ca chải một kiểu tóc giản dị.
Dung Vũ Ca nhìn vào gương đồng, thấy Vệ Minh Khê đứng sau mình, dáng vẻ Vệ Minh Khê khi nghiêm túc cũng thật xinh đẹp, rõ ràng đều đã đặt nàng ở trong lòng lâu như thế, lại vẫn sẽ trong lúc vô tình, một lần nữa phanh nhiên tâm động*. Bất quá nhìn mình trong gương, lại là dáng vẻ của mẫu thân, Dung Vũ Ca cảm giác được thời gian mình tồn tại ở thân thể mẫu thân không còn lâu dài nữa, liền rất phiền muộn. Năm nay Vệ Minh Khê sẽ phải gả cho cữu cữu, làm sao bây giờ, bản thân mình hai năm sau mới sinh ra, mà cho dù sinh ra, cũng chỉ là một đứa trẻ, lại có thể làm gì chứ?
*Tim đập thình thịch liên hồi
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca trong gương, phát hiện ánh mắt người này bỗng nhiên nhiều một mạt ưu sầu, cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không, thời điểm nàng nhìn vào gương đồng một lần nữa, người trong gương không phải Vũ Dương, mà là Dung Vũ Ca chân chính, nữ tử khuynh quốc khuynh thành trong bức họa, nhưng lúc Vệ Minh Khê nhìn thêm một lần, lại biến thành Vũ Dương.
“Chải xong rồi, nếu không hài lòng, có thể để người khác giúp ngươi.” Vệ Minh Khê buông xuống cây lược gỗ.
“Ta rất thích, chỉ cần là nàng làm cho ta, ta đều thích.” Dung Vũ Ca tự đáy lòng nói.
“Việc nhỏ mà thôi.” Vệ Minh Khê nghĩ thầm, chỉ chải một kiểu đầu đơn giản mà cảm giác như Dung Vũ Ca đã phóng đại vô hạn, làm cho nàng rất không quen.
“Đổi lại là nàng ngồi xuống, ta giúp nàng chải đầu.” Dung Vũ Ca đứng lên, sau đó buộc Vệ Minh Khê ngồi xuống.
“Vừa rồi đều nói, không hợp lễ……” Vệ Minh Khê lại lần nữa cự tuyệt.
“Hiện tại không có người ngoài, nàng ngoan ngoãn nghe ta là được.” Dung Vũ Ca còn lâu mới để Vệ Minh Khê có cơ hội từ chối.
Vệ Minh Khê một lần nữa không lay chuyển được Dung Vũ Ca, chỉ có thể mặc cho nàng giúp mình chải đầu.
“Mỗi khi ở cùng nhau, đều là ta chải tóc cho nàng.” Dung Vũ Ca có chút đắc ý.
Vệ Minh Khê không đáp, bởi vì nàng thật sự không biết nên nói gì, luôn cảm thấy Dung Vũ Ca đang nói đến một người khác chứ không phải bản thân.
Dung Vũ Ca vốn dĩ có thể giúp Vệ Minh Khê chải đầu nhanh chóng, nhưng là nàng luyến tiếc nhanh như vậy đã chải xong, cho nên liền cố ý thả chậm tốc độ, bất quá chải càng lâu, phiền muộn trong lòng giống như đều từ mái tóc của Vệ Minh Khê mà lan tỏa.
“Vệ Minh Khê, nàng đáp ứng ta, đừng thành thân quá sớm, đặc biệt là đừng gả cho hoàng tử.” Dung Vũ Ca cực kì gian nan nói, nàng sợ, rất sợ hết thảy đều không thể thay đổi.
“Thế gian này, có nữ tử nào lại có thể tự mình làm chủ chuyện hôn sự được đây?” Vệ Minh Khê hỏi.
Vệ Minh Khê hỏi như vậy, làm Dung Vũ Ca vốn đang chải đầu, bàn tay cũng cứng lại.