BẠN ĐANG ĐỌC
Editor: RubyRuan96
Tình trạng: Hoàn 22 chương 3 phiên ngoại
Thể loại: Cổ đại, 1×1, HE
Tác giả: Minh Dã
Nhân vật: Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê, Vũ Dương…
*Post tại Wattpad, vui lòng không mang truyện đi trước khi xin phép Editor, cảm ơn!
“Nàng đừng đưa lưng về phía ta được không? Nàng như vậy, lòng ta không dễ chịu.” Dung Vũ Ca vô cùng ủy khuất nói.
“Ta không quen ngủ chung với người khác, còn muốn mặt đối mặt, thật sự kỳ quái.” Vệ Minh Khê không thể không xoay người lại, nhìn Dung Vũ Ca gần trong gang tấc, nàng liền cảm thấy cực kì thiếu tự nhiên.
“Nàng như vậy, thật tốt.” Dung Vũ Ca cười nói, Vệ Minh Khê hiện tại không giống sau này luôn khắc chế cảm xúc chân thực của bản thân, thật tốt.
Vệ Minh Khê không hiểu những lời Dung Vũ Ca biểu đạt, tưởng rằng đối phương là nói mình xoay người lại nhìn nàng, làm nàng cảm thấy vui vẻ, nhưng bản thân lại không thoải mái, đặc biệt là Dung Vũ Ca vẫn đeo mặt nạ của Vũ Dương công chúa, khiến Vệ Minh Khê luôn cảm thấy thật lúng túng cùng mất tự nhiên.
“Đó là ngươi cảm thấy, chứ không phải ta.” Vệ Minh Khê khẽ nhíu mày.
“Còn nhỏ tuổi mà đã học nhíu mày, chẳng trách về sau lại như vậy.” Dung Vũ Ca đem ngón tay chạm vào giữa đôi mày của Vệ Minh Khê, tựa hồ muốn xoa giãn cái nhăn mày của nàng.
Dung Vũ Ca hành động tự nhiên mà thân mật, bởi vì quá mức tự nhiên, đến độ làm cho Vệ Minh Khê đều quên mất tránh né, tựa hồ giữa các nàng thật sự đã rất quen thuộc.
“Nếu ngươi không làm khó người khác như vậy, ta sao lại nhíu mày đây.” Vệ Minh Khê nói xong, mới phát hiện giọng điệu của mình vậy mà lại có một tia oán trách, còn mang theo cảm giác nào đó không thể diễn tả, chẳng qua nàng cũng thật sự cảm thấy số lần mình nhíu mày hôm nay nhiều hơn bất kì thời điểm nào trong quá khứ.
“Được được, đều là ta không tốt.” Ngữ khí Dung Vũ Ca vô cùng sủng nịch.
Một câu này lại làm cho Vệ Minh Khê có chút mất tự nhiên, bởi vậy, nàng lựa chọn nhắm chặt đôi mắt, lựa chọn không nhìn Dung Vũ Ca nữa.
Nhìn Vệ Minh Khê nhắm mắt lại, hàng mi thật dài cùng khuôn mặt thiếu nữ, Dung Vũ Ca liền có loại dục vọng muốn hôn lên má Vệ Minh Khê, nhưng nàng cũng chỉ có thể cứng rắn đè xuống mong muốn trong lòng, chỉ sợ dọa đến ái nhân. Chẳng qua giờ phút này ngắm nhìn Vệ Minh Khê ở khoảng cách gần như vậy, Dung Vũ Ca đã cảm thấy thực hạnh phúc.
Vệ Minh Khê tuy rằng vẫn luôn khép chặt đôi mắt, nàng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt khiến lòng người rối loạn của Dung Vũ Ca, tầm mắt đó giống như chưa từng rời khỏi thân thể mình. Ban đầu, Vệ Minh Khê luôn đề phòng Dung Vũ Ca, chỉ sợ đối phương làm ra loại hành động vượt rào gì đó. Bất quá thần kinh căng thẳng quá lâu liền dễ dàng mệt nhọc, cảm giác thời gian trôi qua rất lâu rất lâu, Vệ Minh Khê mới ngủ được.
Dung Vũ Ca thầm nghĩ, quá yêu một người đại khái chính là như vậy, ngay cả tần suất hô hấp của nàng cũng đều nhớ rõ, bởi vậy sau khi Vệ Minh Khê thiếp đi, Dung Vũ Ca cũng lập tức nhận thấy nàng đã ngủ rồi. Dung Vũ Ca không chắc, Vệ Minh Khê hiện tại có phải cũng ngủ không yên ổn như Vệ Minh Khê sau này hay không, hơi chút động tĩnh liền bừng tỉnh, bất quá Dung Vũ Ca không muốn quấy nhiễu mộng đẹp của nàng, chỉ mong trong giấc mơ của người thiếu nữ này có bóng hình của mình mà thôi.
Dung Vũ Ca vốn dĩ cũng không định ngủ, chỉ sợ ngủ rồi, giấc mộng này liền kết thúc, nhưng nằm ở bên cạnh Vệ Minh Khê, chẳng biết vì sao càng nằm càng mệt mỏi, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng nàng không kiên trì được liền nhắm lại đôi mắt.
Nhưng mà nàng vừa mới nhắm mắt lại, liền phát hiện mình giống như đã thoát khỏi thân thể của mẫu thân, linh hồn không cách nào tiến vào nữa, điều này khiến Dung Vũ Ca cảm thấy khủng hoảng, nàng muốn một lần nữa tiến vào thân xác của mẫu thân, nhưng linh hồn nàng chỉ xuyên qua chứ không nhập vào được. Nàng thử rất nhiều lần, cũng không thể trở lại như trước.
Không tiến nhập được thân thể mẫu thân, Dung Vũ Ca liền đưa tay chạm vào Vệ Minh Khê nằm bên cạnh, bàn tay lại một lần xuyên qua gương mặt Vệ Minh Khê, rốt cuộc không thể chạm vào nàng nữa sao, cũng không thể tiếp tục che chở bảo vệ nàng sao? Không, mình nhất định phải trở lại thân thể mẫu thân, nhất định phải ở bên cạnh Vệ Minh Khê, chân chính làm bạn cùng nàng. Ý niệm này trước sau như một, kiên định mà chấp nhất, có lẽ cũng đã nổi lên tác dụng, thời điểm Dung Vũ Ca thử trở về thân thể Vũ Dương, liền khống chế thành công.
Sau khi Dung Vũ Ca chuyển động tứ chi, cảm giác mình lại có thể chi phối thân thể này một lần nữa, nàng lập tức vuốt ve mái tóc của Vệ Minh Khê, cảm nhận được xúc cảm chân thật đó, tâm nàng mới thoáng yên ổn.
Sau đó, Dung Vũ Ca chỉ sợ lại lần nữa không cách nào khống chế thân thể mẫu thân, nàng liền không dám ngủ tiếp. Có lẽ là bởi vì linh hồn nàng kháng cự lại linh hồn của Vũ Dương, làm cho Dung Vũ Ca cực kì dễ dàng mệt mỏi, thời điểm cơn buồn ngủ ập tới, nàng đều cứng rắn chống đỡ, không tiếc dùng sức nhéo vào nơi mềm mại nhất trên thân thể để lấy lại tinh thần.
Vệ Minh Khê từ trước đến giờ luôn dậy sớm, hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là khi nàng mở mắt, ánh mắt đầu tiên liền thấy Dung Vũ Ca đang nhìn mình chằm chằm. Điều này khiến cho nàng có chút hoảng sợ, đủ loại chuyện hôm qua liền nổi lên trong đầu, nàng tưởng rằng mình nhất định sẽ ngủ không ngon, không nghĩ tới lại là một đêm vô mộng, thập phần an giấc. Mà trong mắt Dung Vũ Ca lại ánh lên tơ máu, thoạt nhìn tựa như một đêm mất ngủ, nghĩ đến khả năng Dung Vũ Ca một đêm không ngủ, nhìn chằm chằm mình suốt đêm, Vệ Minh Khê liền cảm thấy Dung Vũ Ca quả thực quá điên cuồng.
“Tối hôm qua, ngươi cả đêm không ngủ?” Vệ Minh Khê hỏi.
“Không sai biệt lắm.” Dung Vũ Ca trả lời, nói cũng kỳ lạ, vừa thấy Vệ Minh Khê tỉnh giấc, nàng liền lấy lại tinh thần, quả nhiên Vệ Minh Khê là liều thuốc nâng cao tinh thần hiệu quả nhất của mình.
“Vẫn luôn nhìn ta như vậy?” Vệ Minh Khê lại hỏi.
“Ừm.” Dung Vũ Ca một lần nữa gật đầu.
“Ở tương lai, người đó không kháng cự hành động này của ngươi sao?” Vệ Minh Khê hỏi, nàng thấy bản thân tính tình đạm bạc, loại tình cảm gần như điên cuồng này, thật sự khiến người ta cảm giác quá mức hít thở không thông.
“Nàng đang nói tới chính mình sao? Nàng không thích ta như vậy, phải không?” Dung Vũ Ca nhướng mày hỏi, thời điểm Vệ Minh Khê nói về bản thân ở tương lai, lại dùng “người đó”, xưng hô này quả thật rất thú vị. Bất quá Vệ Minh Khê mới mười hai tuổi đã kháng cự mình, liền làm cho Dung Vũ Ca thực buồn bực.
“Tuy ta không hiểu chuyện tình yêu nhưng vẫn luôn cảm thấy quá mức nồng nhiệt, chưa chắc đã là chuyện tốt, mọi việc đều là quá do bất cập*.” Vệ Minh Khê không phủ nhận.
*Thái quá cũng như bất cập; ý nói có chừng mực vẫn là hơn, cái gì quá nhiều cũng không tốt.
“Nàng vẫn là không hiểu.” Dung Vũ Ca nghĩ đến mình không phải kiểu người lý tưởng nhất của Vệ Minh Khê, liền có chút chua xót.