BẠN ĐANG ĐỌC
[Đã được sự cho phép từ tác giả gốc]
Tên truyện cover: Chị dâu, nhìn em một chút !
Truyện gốc: Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút
Tác giả : yenvu18
Thể loại: incest, đô thị, trọng sinh
Tổng chương: 96 chương (20 chương ngoại truyện nhưng tôi chắc không làm…
#bachhop
#bhtt
#blackpink
#báchhợptiểuthuyết
#chaelisa
#jensoo
#kimjennie
#kimjisoo
#lalisamanoban
#lichaeng
#nữxnữ
#parkchaeyoung
#trongsinh
Khi bị ném xuống biển, ý thức của Jisoo vẫn còn, cô biết mình đang vào thế yếu, chỉ đành mặc cho cái chết tự tìm đến với mình. Trong mơ màng cô phát hiện có người tri hô, cũng có ngư dân nhanh chóng nhảy xuống nước cứu cô. Nhưng hết thảy ngư dân đó cô đều không gặp, người duy nhất cô thấy đó chính là Bae Joohyun, Joohyun-ssi
Khi cô tỉnh dậy rồi, chị ấy mới nói với cô rằng chị ấy cứu được cô ở bờ biển. Hôm đó là chủ nhật, thế nên chị được nghỉ ở xưởng, đi phụ chị mình cào nghêu ở ven biển. Trong lúc đang cào nghêu thì thấy một đoàn ngư dân đem một thứ gì đó ném xuống bãi cát, rồi đánh thuyền ra khơi tiếp. Nàng thấy vậy nên vội vã buông dụng cụ của mình xuống, chạy lại xem đó là thứ gì.
Đó cũng chính là lúc Joohyun gặp Jisoo.
Joohyun lúc đó cả người hoảng hốt, nàng vội vã để tay lên mũi cô xem có còn hơi thở không, phát hiện vẫn còn bèn âm thầm thở phào một hơi.
“Em định vác cái xác này về hả? Trời đất! Thằng ChanYoung đánh em chết.” Bae Jooseok ngăn cản không cho Joohyun mang cô về nhà, ấy vậy mà chị vẫn ngoan cố vác một cái xác nặng trĩu trên lưng, cõng ra tới đường cái rồi cắn răng thuê taxi chở hai người về. Có lẽ phần thiện trong người Joohyun rất mạnh mẽ, Jisoo nghĩ vậy.
Đó cũng chính là cách Jisoo vẫn còn liên hệ với cuộc đời này.
Chị Joohyun năm nay hai mươi chín, là một người có thể bắt gặp ở bất kì đâu, một người phụ nữ hoàn toàn bình thường. Buổi sáng chị làm công nhân, công việc từ tám giờ đến năm giờ chiều, tối chị ở nhà nấu cơm dọn dẹp. Chị có một đời chồng, hai người vẫn chưa ly dị hẳn, nhưng Jisoo vẫn chưa thấy qua người tên gọi ‘ChanYoung’ bao giờ.
Nhưng cô vẫn biết ơn vì chị đã cứu mình một mạng, lương công nhân của chị cũng chẳng đến đâu, vậy mà chị ấy dốc hết tiền của mình chạy chữa cho cô, cái chân bó bột hay trên người đầy vết thương, chị ấy đều giúp cô biến chúng thành lành lặn. Chị biết bệnh tình của Jisoo, nên chính chị cũng là người đi lấy thuốc về cho cô. Đôi khi Jisoo nghĩ tại sao trên đời này lại có người thiện lương đến thế? Ngoại trừ heo ngốc của cô ra, trên đời vẫn còn loại sinh vật ngây ngô đến thế sao?
Khi vết thương còn âm ỉ đau, Jisoo chưa nghĩ đến chuyện đứng lên được. Nhưng khi cô khỏi phần nào rồi, cô quyết định tự lên bệnh viện lấy thuốc. Chống cái nạng mà Joohyun mua cho mình, sau đó thong thả lên xe bus đến bệnh viện. Cô nhớ Jennie rất nhiều, những lúc có chị ấy ở đó cô không dám mượn điện thoại gọi về, cô sợ cô nghe được giọng Jennie rồi, cô sẽ lại bám lấy nàng ấy, khiến nàng ấy biến thành con rối trong tay cô. Còn chị Joohyun sẽ truy hỏi cặn kẽ, cô sợ cô sẽ suy sụp mất.
Nhưng Jisoo vẫn không nhịn được mà mượn một cái điện thoại, anh chàng mập mạp kia thấy cô bị thương ở chân, nghĩ cô có chạy cũng không chạy được bèn cho cô mượn điện thoại. Dãy số của Jennie là thứ Jisoo cô thuộc nằm lòng, thế nên cô nín thở nghe từng nhịp chuông reo.
“Alo.” Giọng của Jennie vẫn như vậy dịu dàng, vừa mới nghe thấy, Jisoo đã rớt nước mắt. Cô nghĩ bản thân cô có thể tránh xa được người này, để cho người này có cuộc sống bình thường như bao người khác, nhưng cô bàng hoàng phát hiện ra, nếu rời xa người này, cuộc đời cô không còn gì khác ngoại trừ bão tố.