BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
Đầu bị bàn tay không hề ấm áp xoa lên, vậy mà lại mang đến ấm áp và tri kỷ trước nay chưa từng có. Phác Thái Anh không sao ngờ được Lạp Lệ Sa kêu mình lại chỉ để ôm mình. Nhưng, cho dù hiện tại các nàng đang ở đâu, sắp gặp phải gian nan hoạn nạn như thế nào, giờ phút này Phác Thái Anh cũng chỉ muốn hưởng thụ sự ôn nhu khó có lúc này của Lạp Lệ Sa, không muốn buông bỏ.
Không biết hai người duy trì tư thế này bao lâu, cho tới khi Phác Thái Anh vì quá đói mà bụng kêu réo thì Lạp Lệ Sa mới vỗ vỗ bả vai nàng, muốn nàng đứng lên. Nhờ ánh trăng, Lạp Lệ Sa có thể nhìn thấy cánh tay trắng nõn của Phác Thái Anh có chút biến đỏ. Nghĩ tới tiếng vang vừa rồi, nàng liền đem số trái cây còn lại đặt trước mặt Phác Thái Anh, không cho cự tuyệt, trực tiếp nhét vào tay.
Nếu không tính sai, nàng cùng Phác Thái Anh bị dạt vào đảo hoang này đã một ngày. Trong thời gian này, các nàng không có nước uống, trừ trái cây cũng không có gì để ăn. Mặc dù có nước biển, nhưng nước đó không phải nước uống cũng không thể dùng để nấu ăn.
Nước biển vô cùng chát, càng uống sẽ càng khát, căn bản không có tác dụng giải khát, mà không chừng trong đó còn có vi khuẩn mà mắt thường không nhìn thấy. Trừ những cái đó ra, các nàng cũng không có dụng cụ để lọc nước hay chưng cất, thế nên cũng không thể làm gì.
Con người không ăn có thể cầm cự bảy ngày, nhưng không uống thì ngay cả ba ngày cũng không cầm cự nổi. Phác Thái Anh hôm nay đi suốt cả ngày chỉ đem được nhiêu đó trái cây quay lại, nếu có nhiều hơn, Lạp Lệ Sa tin tưởng nàng đã đem về rồi. Cho nên, trong những ngày tới, hai người các nàng có thể không có gì ăn, cho tới khi có người tới cứu.
Đối mặt với tình thế tuyệt vọng như vậy, Lạp Lệ Sa cũng không thấy sợ hãi. Có lẽ là đời này, nàng đã trải qua nhiều lần sinh tử, từ lâu đã không biết sợ hãi trước cái chết. Nhưng…Nghĩ tới đây, Lạp Lệ Sa nhìn về phía Phác Thái Anh đang ăn trái cây bên kia, cùng với hai bên gò má lõm xuống của đối phương. Nếu có thể, Lạp Lệ Sa nguyện dùng sinh mệnh mình đổi lấy sự bình an cho Phác Thái Anh. Nàng trẻ như vậy, còn rất nhiều con đường chưa đi, cho dù thế nào, người này cũng không nên chết cùng mình ở đây.
“Đêm nay ngươi nghỉ một chút đi, nơi này chắc sẽ an toàn.”
Nằm trên đất, Lạp Lệ Sa cảm thấy thân thể rất lạnh, đầu óc cũng nặng nề, nàng nhìn Phác Thái Anh đang khơi lửa, nhẹ giọng nói. Chuyện gì xảy ra tiếp theo, Lạp Lệ Sa lại không thể nhớ, cũng không cách nào nhớ rõ. Nàng chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, trước mắt tối đen rồi chìm vào giấc ngủ, hay nói cách khác là hôn mê.
Lạp Lệ Sa sốt cao, Phác Thái Anh biết được, phản ứng đầu tiên là nhìn vết thương trên vai đối phương. Không ngoài dự tính, mặc dù tốc độ chảy máu đã chậm lại, nhưng vẫn không thể cầm máu hoàn toàn. Nhìn lỗ thủng đỏ máu kia, Phác Thái Anh có thể nhìn rõ, da thịt xung quanh miệng vết thương bị máu đông làm nhíu lại.
Mọi dấu hiệu đều chỉ ra miệng vết thương của Lạp Lệ Sa đang thối rữa, nhiều khả năng là bị nhiễm trùng nặng rồi. Vào trường hợp không có nước, không có thuốc, không có thức ăn như lúc này, nếu để vết thương bị nhiễm trùng không khác nào phán án tử cho Lạp Lệ Sa. Nghĩ tới Lạp Lệ Sa có thể sẽ chết, Phác Thái Anh ngạc nhiên phát hiện, nàng vậy mà không thấy sợ, cũng không thấy đau khổ. Chuyện này không phải vì nàng không yêu Lạp Lệ Sa hay nàng vô tình, mà vì từ lâu nàng đã quyết định, cho dù Lạp Lệ Sa ra sao, nàng cũng sẽ bên cạnh tới cùng, bất luận là gặp nạn hay chết đi.